Chương 12

Trời đã sáng, thôn xóm lại trở nên yên tĩnh.

Đại đa số mọi người đều đã đi đến bến tàu lớn, cho nên trong thôn xóm mới phá lệ yên tĩnh.

Sau vài ngày trôi qua, Trần Ngư đã dần nhận ra bản thân mình sẽ không thể trở về như trước được nữa, nàng quyết tâm sẽ sống dưới cái tên Trần Ngư này.

Nàng đánh giá cái làng chài nhỏ này từ trên xuống dưới, phát hiện ra nơi này có địa thế khá cao, mỗi một cái nhà đá đều được xây ở ngay lưng chừng núi, khoảng sân bên cạnh nhà thì được mở rộng ra để trồng đồ ăn, nhằm bổ sung thực phẩm cho gia đình.

...........

Đến giờ Thìn, làng chài yên tĩnh lại bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, khói trắng mịt mù bắt đầu bay lên, dự báo sắp chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

“Chúng ta đi dạo bờ biển lượm ít ốc biển với cua đi, chứ nếu như tay không trở về thì thể nào nãi nãi cũng sẽ mắng chửi cho mà xem.” Vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt cái đã đi tới bờ biển.

“Được!” Trần Ngư và Trần Hải đều không có phản đối gì đối với đề nghị của Trần Yến.

Thuỷ triều đang rút dần, đá ngầm ở dưới nước biển dần lộ ra, trong không khí đều là mùi tanh của biển. Mấy người Trần Ngư một bên tìm kiếm cua nhỏ với ốc biển ở trong các tảng đá ngầm, một bên nói chuyện phiếm, mà nhân cơ hội này, Trần Ngư cũng thám thính được khá nhiều chuyện về Trần gia.



“Gia gia cũng thật là, cho dù lúc trước có muốn cho nãi nãi sống những ngày tháng hưởng phúc, nhưng Trần gia đã thành ra như thế rồi, nãi nãi vẫn còn coi mình như bảo bối, gia gia cũng không thèm nói một câu nào!” Trần Ngư biết Trần lão đầu vì lý do gì mà lại để cho Hồ Thị sai rành rành ra đó mà vẫn để yên.

Hoá ra, Hồ Thị vốn không phải người làng chài, bà là được gả tới đây, chủ yếu là trước đây cuộc sống của Trần gia vẫn còn tốt, chí ít là vẫn khá hơn so với nhà bình thường. Nhưng mà sau khi Hồ Thị được gả về đây, không phải bão thì cũng là khô hạn, lại cộng thêm dần dần có nhiều miệng ăn hơn, lúc đó tiền lại càng khó kiếm.

Điều đó cũng khiến cho Hồ Thị một người kiêu ngạo tự cao chịu không nổi, tính tình càng ngày càng quá đáng. Thời điểm bắt đầu, Trần lão đầu còn chấp nhận được vài lần, nhưng sau đó chỉ cần Trần lão đầu phản đối, Hồ Thị sẽ thay đổi ngay lập tức, nói rằng mình bị lừa, Trần Đức Chính là một tên lừa gạt, hèn hạ, tiểu nhân….

Trần lão đầu vốn là người thành thật, làm sao có thể chịu mang danh như vậy được, kết quả là lại có vở kịch Hồ Thị tác oai tác quái ở tại Trần gia.

“Vẫn là đừng nên nói thì tốt hơn, nếu nói sai một câu, mọi người đừng mong được sống tốt!” Trần Yến vừa nghe xong lời nói của nàng, toàn thân lập tức phát run, ngữ khí khoa trương nói: “Ngư nhi, hãy nhớ cho thật kỹ, ở nhà nãi nãi nói cái gì thì chính là cái đó, ngàn vạn lần đừng nên tranh luận, nếu không sẽ làm liên luỵ tới phụ mẫu thân là không tốt, có biết chưa?”

“Vâng!” Trần Ngư giả bộ hiểu chuyện gật gật đầu, sau khi được Trần Yến khen ngợi, nàng hoàn toàn không biết nói gì nữa. A a a, nàng sẽ còn phải chịu đựng tới bao giờ đây, nàng không muốn vậy đâu…

Có lẽ lời ban nãy Trần Yến nói về chuyện nàng mà làm sai thì sẽ khiến phu thê Trần Đông Sinh chịu uỷ khuất là đúng, Trần Ngư biết chuyện này hoàn toàn đúng một trăm phần trăm.

Phải biết là cho dù có là con ruột mình sinh ra thì Hồ Thị vẫn sẽ sẵn sàng ra tay không thương tiếc, huống chi là chuyện nhỏ như mắng chửi người.