Thất Bảo chậm rãi thức dậy, bò dậy ngồi lên, tò mò quan sát đồng ruộng và thôn xóm ngoài cửa sổ xe.
Giai Tuệ ôm con gái, khóa kỹ xe rồi đi về phía cầu. Gió nhẹ tháng ba thổi qua, cuối cùng Thất Bảo cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cô bé tò mò nhìn xung quanh, lại nhìn mẹ, trên nét mặt lộ ra sự dè dặt nói: "Mẹ, mẹ còn tức giận phải không?"
Giai Tuệ cúi đầu nhìn con gái, trong lòng cảm thấy đắng chát, trên mặt lại thản nhiên, nói: "Mẹ không tức giận mà."
"Nhưng mà..." Thất Bảo nhíu mày, nhỏ giọng phản bác: "Mẹ khóc... Lúc con ngủ thấy mẹ khóc."
Giai Tuệ không nhớ rõ năm đó lúc xảy ra những chuyện này, bản thân có hiểu hiện gì ở trước mặt con gái. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đau lòng.
"Mẹ không tức giận." Cô thử giải thích: "Trong nhà xảy ra một số chuyện không tốt, cha mẹ đang nghĩ cách giải quyết. Thất Bảo đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, đúng không nào?"
"Đúng!" Thất Bảo cao giọng đáp.
Cô bé còn quá nhỏ, cũng không hiểu rốt cuộc giữa người lớn đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù nhỏ đến mấy thì cô bé cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của cha mẹ. Nếu mẹ đã nhẹ nhàng dịu dàng, vậy thì cô bé cũng thả lỏng hơn, nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Khi mới trở lại mười mấy năm trước, Giai Tuệ từng cho rằng thế giới này không khác gì tương lai. Nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt.
Điện thoại của cô vừa đổi thành điện thoại thông minh, chưa cài đặt Wechat và các loại ví điện tử, mọi người muốn lên Xbao còn phải dùng máy tính, mạng xã hội được nhiều người dùng nhất vẫn là diễn đàn Haijiao.
Mà bây giờ, loại cảm giác này cực kỳ mạnh mẽ.
Trong ấn tượng của cô, thôn Thạch Kiều Nam có phong cảnh rất đẹp, là điểm du lịch có tiếng ở địa phương. Nhưng cô quên rằng, mười mấy năm trước, nơi này còn rất lộn xộn. Đường cái từ thành phố đến thị trấn được tu sửa rất đẹp, nhưng đường vào thôn vẫn là một con đường đất.
Cô bế con còn chưa đi đến cổng thôn đã ngửi thấy mùi thối. Đầu thôn có một cây hòe cổ thụ hai người ôm không xuể, cành lá xum xuê xanh um, trông thoải mái vui mắt, nhưng... Dưới gốc cây buộc một con trâu, trên mặt đất đầy nướ© ŧıểυ và phân trâu, mùi không dễ ngửi, lấn át cả mùi của cỏ cây.
Giai Tuệ vội vàng nhắc nhở con gái: "Nín thở!" Sau đó bế cô bé chạy nhanh qua gốc cây, đi vào thôn.
Nhà cô cả của Phùng Tiểu Hà ở sâu bên trong. Giai Tuệ đi theo con đường nhỏ qua mấy căn nhà thì thấy cô cả đi từ đối diện tới đón, từ xa đã vẫy tay: "Thất Bảo, đến đây để bà cô bế nào! Bà cô nhớ con lắm đó!"
Giai Tuệ nhìn cô cả tóc đen đầy đầu, có chút không quen. Kiếp trước cô hơn năm mươi tuổi đã bạc cả đầu, nhọc lòng vì bọn họ cả một đời. Lúc Phùng Tiểu Hà mười bốn tuổi thì cha đã qua đời vì việc công, mẹ đi bước nữa, anh được cô và bà nội nuôi lớn, xem như là một nửa con trai của cô. Năm đó vì giúp bọn họ trả nợ, cô cả còn đưa cả tiền tiết kiệm cho con trai ruột mua nhà, vì thế mà bị con dâu oán trách không ít.
"Cô." Giai Tuệ nhẹ giọng gọi, vành mắt có chút đỏ.
Phùng Bảo Quyên lập tức luống cuống. Trước đây bà không thích cháu dâu cho lắm, cảm thấy Giai Tuệ có tính cách mạnh mẽ, nói chuyện xông xáo, chắc chắn ở nhà Phùng Tiểu Hà của bà ấy sẽ bị bắt nạt. Nhưng bây giờ khi đã biết chuyện bảo lãnh, vừa thấy Giai Tuệ đỏ mắt, bà ấy lại cảm thấy rất thẹn với con gái nhà người ta.
Đều là do thằng cháu không nên thân của nhà mình! Đọc nhiều sách như vậy mà không có đầu óc, để cả nhà lớn bé phải chịu khổ theo.
"Giai Tuệ, đừng đau lòng! Tiểu Hà không nên thân, cô đánh nó giúp cháu! Chuyện có lớn đến mấy cũng còn có cô và dượng mà..."
Phùng Bảo Quyên nói, bản thân cũng bắt đầu buồn lòng, nhưng vẫn cố giữ khuôn mặt tươi cười đi dỗ Thất Bảo: "Thất Bảo, bà cô bế con được không? Một hai tháng không gặp, Thất Bảo của bà cô lại cao hơn rồi..."
Thất Bảo rụt rè trốn ở trong lòng mẹ, cảnh giác nhìn bà cô. Hồi tết cô bé từng trở về, gần hai tháng trôi qua, cô bé đã có chút sợ người lạ.