Chương 37

Vẻ mặt của cô bé rất nghiêm túc, tuyên bố với cha mẹ mình: "Con nghĩ kỹ rồi, con làm Ultrama, đi lái máy xúc!"

Người thợ mà dượng thuê đến xây bếp lò họ Thái, nghe nói cũng có chút danh tiếng ở vùng này, để thuê được ông ấy, rất nhiều người thà đợi thêm mấy ngày. Bởi vì xây bếp lò cũng là một việc cần kỹ thuật, thợ xây bếp lò tốt không chỉ tiết kiệm được củi mà còn không bị khói ra ngược. Người như vậy rất được tôn trọng ở nông thôn.

Ngày chú Thái đến nhà, Giai Tuệ đưa cho ông ấy một bao thuốc lá trước, hai người đưa đẩy một hồi lâu như đang đánh nhau, cuối cùng chú Thái chỉ lấy hai điếu rồi kẹp ở trên tai, sau đó mới bắt đầu làm việc.

Nhà bọn họ muốn xây bếp lò một lỗ, kỹ thuật khá đơn giản, hai người bàn bạc ở trong phòng bếp, chọn vị trí xây bếp lò, sau đó chú Thái mới đi ra sân phơi, ngồi xổm ở bên cạnh đống đất, bốc lên một ít đất rồi dùng tay cẩn thận chà xát, gật đầu nói: "Cháu gái, đất sét này đào ở đâu vậy? Tốt lắm!"

Giai Tuệ tự hào nói: "Chắc chắn phải làm theo yêu cầu của chú rồi, dượng cháu tìm mấy chỗ, khó khăn lắm mới đào được hai giỏi ở sau nhà người ta."

Chú Thái bèn hỏi: "Ông Lý đâu rồi?"

"Dượng đi nhà máy nấm hương rồi, hôm nay dựng lều lớn." Giai Tuệ nói: "Dượng đặc biệt dặn cháu là phải phụ giúp chú, cần làm gì chú cứ việc nói với cháu!"

Chú Thái nghe vậy thì cười ha ha, rắc đất sét với rơm lúa mì đã được cắt thành từng đoạn theo tỷ lệ rồi đổ nước vào. Nhân lúc ở bên cạnh, Giai Tuệ bèn chụp ảnh tanh tách, điều này khiến chú Thái rất ngại ngùng: "Ôi chao, nếu biết cháu muốn chụp ảnh cho chú, chú đã cạo râu cắt tóc sẵn rồi!"

Ông ấy sắp xếp cho Giai Tuệ: "Làm phiền cháu gái đi ủng vào, giẫm lên đống bùn này nhiều một chút." Sau đó bèn đi vào phòng bếp xây bếp lò như đang chạy trốn.

Giai Tuệ giẫm lên đống bùn theo lời chú Thái, trộn đều bùn đất với rơm. Cách làm giống như nhào bột mì vậy, nhào càng nhiều bột càng nở, độ dẻo và độ dính của bột cũng tốt hơn. Chỗ đất sét này là để trét ở trong lòng bếp lò, bởi vì ở đó nhiệt độ cao, dùng đất sét là thích hợp nhất, xi măng hay đá đều rất dễ bị nổ vỡ nồi.

Ngoài trộn bùn, công việc quan trọng nhất của Giai Tuệ xách vữa xây lò cho chú Thái. Xách một thùng vữa đi vào, tạm thời cô không còn việc gì khác, bèn cầm lấy giấy nhám mài cánh cửa gỗ mà hai hôm trước mang lên. Một buổi sáng trôi qua, cánh cửa gỗ kia mới được mài sạch sẽ, để lộ đường vân gỗ màu nâu đậm đẹp mắt, ảnh chụp ra cũng rất đẹp.

Chú Thái hay đi ra đi vào nên cũng nhìn thấy cánh cửa kia, ban đầu ông ấy còn có chút xem thường, loại gỗ cũ này thường thấy nhiều ở nông thôn, không đáng để mất công như vậy. Nhưng sau khi mài xong, ông ấy sờ cánh cửa gỗ dày và cũng phải cảm thán: "Hình như đây là gỗ long não, đã mấy chục năm rồi mà không bị mối mọt, vá khe hở ở giữa lại để làm thớt cũng rất tốt."

Buổi trưa trở về, Giai Tuệ mệt mỏi đến nỗi không muốn ăn cơm. Chân mỏi tay cũng mỏi, xách thùng vữa thật sự rất mệt, mài cũng rất mệt. Dưới cơn nóng giận, cô quyết định lên mạng mua một cái máy chà nhám. Thật sự, cái nào cần tiêu tiền thì vẫn phải tiêu.

Nhưng ở thôn Thạch Kiều Nam, mua sắm trực tuyến cũng không hề dễ dàng. Trong nhà Phùng Bảo Quyên không có mạng, con trai bà ấy cũng nhiều lần nhắc chuyện muốn kéo dây cáp mạng để tiện lên QQ nhìn thấy con, nhưng máy tính quá phức tạp và cao cấp, cô và dượng không biết dùng. Hơn nữa thôn Thạch Kiều Nam cũng không có dịch vụ chuyển phát nhanh, chuyển phát nhanh chỉ có thể gửi đến đại lý ở trên thị trấn. Thế nên khi Giai Tuệ mua máy chà nhám và sàn gỗ đều phải chạy đến thị trấn, đặt hàng ở quán net, sau đó đến đại lý để lấy hàng.