Nghĩ đến chuyện tháng chín Thất Bảo cũng sẽ đi học ở đây, Giai Tuệ bèn chú ý đến cơ sở vật chất của trường mẫu giáo qua hai cánh cửa sắt. Trường mẫu giáo là một tòa nhà ba tầng, sân vận động phía trước tòa nhà rất rộng rãi, đường chạy được trải nhựa, bên cạnh còn có một số công trình giải trí, màu sắc đều rất tươi sáng, có thể thấy là mới được lắp đặt trong những năm gần đây. Giai Tuệ không khỏi cảm thán, hiện nay cơ sở vật chất của trường học ở thị trấn nhỏ cũng đã được cải thiện rất nhiều. Ở thành phố Hải, trường mẫu giáo có sân vận động rộng lớn như vậy thật sự không nhiều.
Một chiếc xe máy điện đỗ ở bên đường, người phụ nữ trên xe lớn tiếng chào hỏi Phùng Bảo Quyên: "Bác hai, hôm nay đến sớm thế!"
Phùng Bảo Quyên đáp một tiếng. Giai Tuệ quay đầu lại, nhớ mang máng đây là một người họ hàng của bên dượng, Phùng Tiểu Hà gọi là chị Mai Tử, thế là cô cũng gật đầu cười với cô ta. Mai Tử nhìn thấy cô thì lại ngạc nhiên nói: "Ủa, đây chẳng phải là... Giai Tuệ nhà Tiểu Hà đó sao? Lại trở về thăm bác hai à?"
Thấy Giai Tuệ gật đầu, trên mặt cô ta lại có mấy phần thăm dò, nhỏ giọng nói: "Dạo này không bận à? Chẳng phải mấy ngày trước mới trở về một chuyến còn gì, sao giờ lại về nữa vậy?"
Giai Tuệ nhìn thấy vẻ khó chịu ở trên mặt Phùng Bảo Quyên.
Phải rồi, suýt nữa cô quên mất, bây giờ là năm 2012, lúc này còn có rất ít người từ các thành phố lớn trở về quê lập nghiệp. Mười năm trước, thậm chí người ở thành phố về quê còn được lên báo, đáng được các phóng viên viết rất nhiều, miêu tả một gia đình có hộ khẩu phi nông nghiệp học cách làm ruộng ở nông thôn như thế nào. Hoàn toàn khác sau này, sau khi áp lực sinh tồn ở thành phố tăng lên, ngay cả các chuyên gia cũng khuyên những phụ nữ chưa tự lập ở tuổi ba mươi nên nhanh chóng trở về quê.
Nhưng thật ra, cho dù là sau này, khi những người dân ở quê giáo dục con cái cũng thường nói là "Không học hành tử tế thì cút về nhà làm ruộng", trong mắt bọn họ, được học hành rồi đi thành phố lớn mới gọi là có tiền đồ. Chỉ có người không lăn lộn được ở thành phố mới trở về nông thôn.
Đổi lại là lúc trước, bị người khác dò la như vậy, Giai Tuệ cũng sẽ khó chịu. Cho dù không còn lòng hư vinh, khi đối mặt với sự nghèo túng và thất bại của mình thì con người cũng không thể thản nhiên được.
Nhưng điểm tốt khi sống lại đó là, cô không còn để ý đến cái nhìn của người khác nữa.
"Đúng vậy, lần này trở về không có ý định đi nữa." Cô mỉm cười đáp.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chị Mai Tử trợn tròn mắt: "Không đi nữa? Vậy... Công việc của hai người thì làm thế nào? Công việc tốt như vậy đó!"
"Bọn em xin nghỉ rồi, Tiểu Hà nhận một cái nhà máy nấm hương ở đây, dự định trồng nấm hương." Giai Tuệ thoải mái nói: "Chị Mai Tử, trước đây nhà chị cũng từng trồng nấm hương đúng không? Chưa biết chừng sau này bọn em còn phải nhờ chị giúp đỡ đấy."
Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên lúc này chị Mai Tử phản ứng hơi chậm, ấp úng đáp một tiếng, lại nhìn Phùng Bảo Quyên: "Nghĩ gì mà xin nghỉ vậy? Một tháng mấy trăm nghìn tệ, nói không làm là không làm? Bác hai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Phùng Bảo Quyên liếc cô ta một cái: "Giai Tuệ và Tiểu Hà nhà tôi muốn tự mở nhà máy, mở nhà máy còn không tốt à? Làm cho người khác thì dù tiền lương có cao cũng đâu bằng tự mình làm?"
Giai Tuệ không khỏi bật cười. Đây chính là người cô cả thân yêu của cô, Phùng Bảo Quyên chưa chắc đã tán thành quyết định của bọn họ, nhưng nếu như người khác dám chất vấn chuyện này, chắc chắn bà ấy sẽ bênh vực cháu mình.
Dường như chị Mai Tư còn muốn tìm hiểu sâu thêm, nhưng đúng lúc này cổng trường mẫu giáo mở ra, từng tốp trẻ em thấp bé bước ra ngoài dưới sự dẫn dắt của cô giáo. Đám người ở ven đường thi nhau đi về phía cổng, ai cũng ngẩng đầu nhón chân tìm kiếm con nhà mình, chị Mai Tử và Phùng Bảo Quyên cũng vội vàng xúm lên.