Tuy nhiên, người ngoài cũng khó mà tưởng tượng được cường độ làm việc và áp lực cạnh tranh của nghề này. Ngày càng có nhiều chuyên gia kỹ thuật, dù Phùng Tiểu Hà có thông minh đến đâu cũng sẽ bị hạn chế bởi nguồn lực và tầm nhìn, Huống hồ anh đã ngoài ba mươi, trước khi xảy ra chuyện này, anh đang suy nghĩ việc đổi nghề hoặc đổi chức vụ.
Nhưng anh không thể nắm chắc cơ hội. Sau khi bị Hồ Xuân Bình hại, đầu tiên là anh trả nợ, sau đó là tích góp tiền mua nhà, bị nợ nần ép tới nỗi không thở nổi. Đã từng có đồng nghiệp cũ hoặc người cùng ngành mời anh cùng khởi nghiệp, nhưng người nghèo nên lá gan cũng nhỏ. Một người mà mỗi ngày vừa mở mắt ra đã nợ ngân hàng mấy ngàn tệ, rất khó để lấy được can đảm đánh cược. Trong quá trình đắn đo lưỡng lự, Phùng Tiểu Hà đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Thế nên sau này khi các nhà máy lớn xuất hiện làn sóng cắt giảm biên chế, Phùng Tiểu Hà vẫn là nhân viên tăng ca theo hệ thống làm việc 996, thậm chí thời gian tăng ca càng ngày càng dài, đồng thời lúc nào cũng lo lắng bộ phận của mình bị cắt giảm. Dù sao mỗi năm đều có một số lượng lớn lao động trẻ mới mẻ hơn, thông minh hơn và giá rẻ hơn đang đổ vào ngành này. Anh lại ngày càng già đi và kém năng động hơn.
Thời đại vứt bỏ một người, trước nay đều luôn lạnh lùng vô tình như vậy.
Trong lòng Giai Tuệ rất phức tạp, quay đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh.
May mắn thay, lúc này Phùng Tiểu Hà còn trẻ trung mảnh khảnh, chưa bị béo bụng và thoát vị đĩa đệm thắt lưng do ngồi làm việc lâu ít vận động.
Phùng Tiểu Hà của lúc này, trong lòng còn có can đảm thử nghiệm, trong mắt cũng còn có ánh sáng.
Cô nuốt tiếng thở dài xuống, dịu giọng bàn bạc với anh: "Anh cảm thấy, hai chúng ta có thể mở lại được nhà máy nấm hương này không?"
Không ngoài dự đoán, Giai Tuệ lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên trên khuôn mặt của Phùng Tiểu Hà.
Mấy ngày trước vợ còn ầm ĩ với anh một trận, còn nói ra cả mấy lời như ly hôn. Hai ngày nay bỗng nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cho Phùng Tiểu Hà càng thêm thấp thỏm, chỉ lo cô đang ấp ủ chuyện gì lớn. Anh còn không dám nói nhiều với cô, lúc này mới cả gan vươn tay sờ lên tóc cô.
Giai Tuệ bị sờ thì trên mặt cứng lại, đối mặt với người chồng trẻ tuổi của mình, cô lại có một loại lúng túng nhỏ như thể trâu già gặm cỏ non.
Hiển nhiên Phùng Tiểu Hà đã nhận ra, sắc mặt ảm đạm, quả nhiên vợ vẫn còn đang tức giận. Xảy ra chuyện như vậy, ai mà không tức giận cho được.
"Anh Hồ vẫn rất hào phóng với chúng ta, sáu bảy năm trước, anh ấy bỏ ra một hai triệu mua mảnh đất trống này, bây giờ chắc chắn không chỉ là con số này. Đương nhiên anh biết, trong thôn không giống thành phố Hải, bây giờ anh ấy muốn bán gấp như vậy chắc chắn sẽ không bán được giá tốt." Anh chậm rãi nói: "Nhưng vị trí của nhà máy này thật sự khá tốt, ở ngay bên đường, lấy nước cũng thuận tiện."Giai Tuệ gật đầu bày tỏ đồng ý. Trông nơi này rất vắng vẻ nhưng đi dọc theo con đường nhựa phía trước cơ sở, rẽ một cái đã đến khu thị trấn. Mấy năm trước bởi vì đường núi khó đi, thị trấn Long Sơn đã từng rất hẻo lánh lạc hậu. Lúc Giai Tuệ và Phùng Tiểu Hà vừa kết hôn, trở về một chuyến mà suýt thì mệt chết. Xuất phát từ thành phố Hải thì phải ngồi tàu hỏa tới thành phố Giang trực thuộc tỉnh trước, sau đó sang xe đến quê nhà là thành phố Bình An. Đi từ thành phố Bình An đến thị trấn này còn phải ngồi xe ô tô bốn năm tiếng trên con đường núi xóc nảy.