"Được, hai người bàn bạc thêm hai ngày đi." Hồ Xuân Bình gật đầu: "Nhưng phải trả lời anh nhanh một chút nhé, người đòi nợ quá nhiều! Cái nhà máy ở trong thành phố của anh xem như không giữ được rồi, bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết đến cơ sở bên này. Dù sao cũng phải bán để trả nợ, bán cho người khác không bằng bán cho chú. Thật đó, nếu không vợ anh sẽ mắng anh chết..."
Giai Tuệ biết những lời mà anh ta nói là sự thật.
Cô không biết Hồ Xuân Bình đối xử với người khác như thế nào, nhưng với hai vợ chồng cô thì thật sự không có ác ý gì.
Năm đó cha của Phùng Tiểu Hà đi làm ở đồn công an trên thị trấn, qua đời vì cứu một cặp mẹ con bị rơi xuống nước. Trước khi qua đời, cuộc sống của gia đình cha Phùng xem như số một số hai ở trong thôn, dù sao khi đó có tiền lương cũng tốt hơn trồng trọt nhiều. Trước khi Phùng Tiểu Hà phát đạt, trong nhà chỉ có một mẹ già, nghèo rớt mồng tơi, được cha Phùng giúp đỡ không ít. Thế nên trước khi tài sản của mình bị phân chia không còn gì, người mà Hồ Xuân Bình nhớ tới đầu tiên là người bạn thuở nhỏ này.
Đời trước, bởi vì Giai Tuệ phản đối dữ dội nên cuối cùng nhà máy này bị người khác giành trước. Nhưng tiền nợ ngân hàng vẫn rơi xuống đầu bọn họ. Dưới sự giật dây của một luật sư là bạn học của Phùng Tiểu Hà, hai người tiêu tốn vô số thời gian, công sức và tiền tài để đi thưa kiện, cuối cùng thua kiện, nhà của bọn họ vẫn không giữ được.
Khi xe chạy đến một chỗ ngã ba, Hồ Xuân Bình xuống xe, bây giờ anh ta đang trốn nợ ở nhà một họ hàng, không dám đi đường lớn, phải đi vòng qua một con đường nhỏ để trở về. Trước khi đi anh ta dặn đi dặn lại: "Anh cũng biết, chắc chắn hai người cũng đang âm thầm muốn mắng chết anh. Không nói hai người, khi vợ anh biết chuyện này cũng mắng anh thậm tệ, còn nói với anh là nợ tiền ai cũng không thể nợ nhà họ Phùng của hai người. Tiểu Hà, Giai Tuệ, anh đây cũng không còn cách nào khác. Hai người suy nghĩ kỹ rồi thì nhanh chóng gọi điện thoại cho chú ba của anh. Điện thoại anh không dám bật nguồn, toàn là đòi nợ gọi đến. Mẹ nó, cuộc sống này thật sự không phải cuộc sống của con người, nếu không phải còn có mẹ già con thơ, anh thật muốn đi nhảy lầu..."
Phùng Tiểu Hà nhìn bộ dạng chán nản kia của anh ta, cũng không đành lòng, bèn an ủi: "Anh Xuân Bình, không được nói lời xui xẻo như vậy. Anh phải nhìn về tương lai, dù khó khăn lớn đến mấy cuối cùng vẫn sẽ có cách giải quyết thôi."
Giai Tuệ cũng nói: "Anh Xuân Bình, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì anh cũng không cần quá tự trách. Cùng lắm thì làm lại từ đầu. Sợ cái gì? Nhà máy nấm hương kia của anh chẳng lẽ không phải là do anh gây dựng nên từ một chiếc xe đạp thời còn trẻ hay sao?"
Lời này suýt nữa đã khiến Hồ Xuân Bình bật khóc. Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm phải nhắm mắt lại mới kìm được nước mắt, anh ta mở cửa xuống xe, đưa lưng về phía xe rồi vẫy tay, lớn tiếng nói: "Đi đây."
Hai người trong xe nhìn Hồ Xuân Bình biến mất trên con đường nhỏ giữa cánh rừng, một hồi lâu vẫn không có ai nhúc nhích, cũng không có ai mở miệng.
Một lúc lâu sau, Phùng Tiểu Hà mới quay đầu nhìn Giai Tuệ đang ngồi ở ghế phó lái, thấy trên tay áo cô dính chút lá cỏ bèn nhặt từng lá xuống.
"Em cảm thấy thế nào?" Anh hỏi Giai Tuệ.
Bảo lãnh cho bạn rồi rước phải một đống nợ, đối với Phùng Tiểu Hà mà nói, chuyện này là một cú sốc nặng trong đời. Đời trước, bởi vì mắc sai lầm trong quyết định quan trọng này, cho đến chết anh vẫn bị vợ mình oán trách đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Nhưng Giai Tuệ biết, Phùng Tiểu Hà hơn ba mươi tuổi không hề thiếu quyết đoán như sau này.
Thuở thiếu thời, Phùng Tiểu Hà thông minh chăm chỉ, thế nên mới có thể ra khỏi khe núi nhỏ hẻo lánh đi đến thành phố lớn nhờ học hành, sau khi tốt nghiệp lại thuận lợi làm một lập trình viên ở công ty lớn. Vào khoảng năm 2000, lập trình viên là một trong những công việc khiến người ta hâm mộ nhất, tiền lương cao hơn những nghề khác một khoảng lớn. Bằng không, hai đứa trẻ nông thôn sao có thể mua được nhà được xe chỉ trong thời gian chưa đến mười năm?