Chương 34

Trần Kiêu sững sờ giây lát, cuối cùng phát hiện chỗ nào không phù hợp - từ ngày thứ hai hội nghị nửa năm, Phan Toa Toa đã không còn gọi anh ta cả họ lẫn tên Trần Kiêu, mà là gọi anh Kiêu giống mọi người, bây giờ còn giả vờ vô tình nhắc tới bản thân sắp chuyển đi...

Trần Kiêu thở phào một hơi trong lòng, hỏi ngược lại: "Cô sắp chuyển đi? Sao tôi không biết."

Lộ Nam lẳng lặng nhìn sắc mặt Trần Kiêu: [Dù sao cũng là cấp dưới trực thuộc, Phan Toa Toa muốn chuyển đi làm sao anh ta lại không biết - ta đoán, thậm chí có khả năng là anh ta chủ động đề nghị với Vương Hưng Long - đương nhiên, xuất phát điểm là vì bảo vệ quyền lợi của Phi Tường. Nhưng người soái tâm hắc, đây chính là kết luận mà ta và Toa Toa mấy năm sau rút ra, thật chính xác.]

"Ai nha, quan trọng gì đâu, giám đốc Vương chắc cũng sắp nói với anh thôi, đến lúc đó đừng bảo tôi lỡ miệng nhé!" Nhìn thấy Trần Kiêu gật đầu, Phan Toa Toa chẳng thèm để ý cười: "Dù sao Hao"ertai mà tôi phụ trách chỉ 1 triệu hợp đồng, không có gì khó khăn, chuyển cho tân nhân cũng dễ dàng tiếp nhận thôi."

Chủ đề này xong, ba người lặng im chốc lát.

Trần Kiêu ngồi nghỉ một lát, cầm chén đi sang chỗ khác.

Toa Toa nhỏ giọng: "Cậu nói xem, Trần Kiêu liệu sẽ hát một bài chứ?"

Lộ Nam còn chưa trả lời, cô ấy đã tự đáp: "Sẽ đi. Anh ta vẫn thế, trong phạm vi phù hợp, sẽ lịch thiệp lại ấm áp."

Phan Toa Toa cũng không đoán sai, một lát sau, trên bục vang "Cô bé đối diện nhìn sang..." Là Trần Kiêu đang hát.

Quả thật rất hay, nhưng đây là một bài hát tán tỉnh con gái, chỉ có thể nói là phù hợp với trường hợp tràn ngập đàn ông (lãnh đạo và quân nhân đều huýt sáo theo, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt), lại rõ ràng không phải hát cho Phan Toa Toa sắp chuyển đi nghe.

"Cậu xem, dịu dàng cũng vô tình, anh ta hát chẳng dính dáng gì tới mình." Toa Toa lại duỗi tay về phía bình rượu trên bàn, đổ nửa chén, sau đó ngẩng đầu hỏi Lộ Nam: "Sao cậu không cản mình?"

Lộ Nam ngạc nhiên cười cười, trôi chảy thốt một đoạn tri thức chuyên môn: "Rượu Kinh Điển 20 năm, chất lượng thượng thừa, uống xong không bốc lên đầu không khô miệng, hôm sau càng không gây đau đầu. Không phải mỗi người muốn mượn rượu giải sầu đều có thể uống được rượu trắng cao cấp "Mộng hồi Hán Đường" giá bán 1.588 tệ, hoặc... cậu muốn suối nước nóng, mặt nạ đắp mặt và rượu vang?"

Toa Toa nghĩ: "Cũng đúng, rượu đắt như vậy nha." Sau đó phì cười, vốn hơi u sầu cũng hết: "Suối nước nóng, mặt nạ và rượu vang là cố định đấy hả? Phải không?"

"Phan nữ sĩ cũng có thể thử whisky? Dù sao đều là rượu chưng cất." Lộ Nam nghiêm túc kiến nghị.

"Mình chịu cậu rồi, mình còn hơi muốn khóc, nhưng bị cậu làm cho hết luôn."

Lộ Nam vô tội: trách ta ư?

...

Chiều hôm sau, ảnh hưởng bão đã yếu bớt, có thể trở về.

Lộ Nam vẻ mặt xanh xao không muốn hồi tưởng quá trình ngồi tàu tí nào, may mà xuống tàu, Phan Toa Toa nói: "Tớ gọi bạn mang xe ra bến tàu, Nam Nam ngồi xe tớ đi."

Chính mắt thấy Lộ Nam say xe khoa trương thế nào, giám đốc Vương và mọi người đều nói: "Lộ Nam, ngồi xe Phan Toa Toa về đi."

Bây giờ không phải lúc giả vờ khách sáo, Lộ Nam bèn chắp tay với Toa Toa: "Đại ân không lời nào cảm tạ."

Ngồi xe riêng đương nhiên dễ chịu hơn nhiều xe bus, tới cửa khu, Phan Toa Toa còn hỏi: "Cần mình đưa cậu lên nhà không?"

Lộ Nam đỡ hơn chút: "Không cần, cậu cũng về nghỉ ngơi đi."

"Được, mình đi trước nhé."

Về nhà, những người còn lại chưa về, Lộ Nam tranh thủ ném quần áo vào máy giặt, nhanh chóng tắm rửa gội đầu, đến khi Hạng Phỉ Phỉ mở cửa vào nhà, cô đã phơi quần áo xong, lê "bệnh thể" làm nghề tay trái trong phòng.

5 ngày không gõ chữ, nhưng trong điện thoại ghi lại rất nhiều linh cảm vụn vặt, tạm cho vào dự trữ, sau này chắc sẽ sử dụng đến.

Sau đó đi hậu trường website nhìn - trong hội nghị nửa năm, quyển xuyên nhanh của cô đã đủ số chữ và lượng cất giữ, thuận lợi thu phí, Lộ Nam nhìn 4 ngày này tổng cộng có 500 tệ thu vào, trong lòng bình tĩnh.

[A ta quả nhiên bắt đầu tự cao, thời ĐH một ngày kiếm được 5-60 tệ đều kích động tới muốn bay lên.]

Có điều cô biết, bây giờ thu phí số chữ còn ít, sau này chương thu phí nhiều lên, lợi nhuận hàng ngày cũng sẽ tăng.

Nghĩ tới thời gian là tiền tài, Lộ Nam điều chỉnh một chút chương dự lưu, đổi thành ngày phát 6 nghìn chữ, tranh thủ tháng 8, 9 kết toán nhuận bút tháng 7, 8, gom hơn 10 nghìn tệ ném vào cổ phiếu thị trường chứng khoán - mặc dù lúc mua điểm chỉ ở lưng chừng, nhưng cô biết sau này nó còn sẽ tăng, cái này gọi là muỗi ít cũng là thịt.

...

Chủ Nhật nghỉ ngơi một ngày, thứ Hai họp sáng giám đốc Vương thả quả bom, về điều động nhân sự.

"Lưu Dương và Phan Toa Toa muốn chuyển đi?"

Thứ nhất, thành phố Hoa An mới ký một Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển hợp đồng 1 năm 2 triệu, thành phố Hoa An thỉnh cầu văn phòng tỉnh điều một giám đốc Đoàn mua tới phụ trách.

Thứ hai, Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển huyện Phụng Vân năm nay hồi khoản mau lẹ, nửa năm cuối tục ký rất có khả năng còn sẽ tăng giá trị hợp đồng, văn phòng thành phố vì biểu đạt thành ý hợp tác, dự tính phái một vị giám đốc Đoàn mua cư trú thường kỳ.

Thực ra điểm thứ hai, văn phòng bên trong rất nhiều người đều biết rõ đó chỉ là lấy cớ để Phan Toa Toa trở về trợ giúp nhà mình bán hàng mà thôi.

Nhưng nhân sự điều động thứ nhất thì làm mọi người hơi bất ngờ - đó là Lưu Dương.

Lộ Nam tự nhủ: [Hoàn toàn không ngạc nhiên. Hiện nay cả tỉnh Kiềm Giang chỉ có thành phố Hải Lâm trang bị nhân viên Đoàn mua (Lý Lị và Chu Điểm thuộc cấp tỉnh không tính, bọn họ thuộc biên chế tỉnh), mà thành phố Hải Lâm sở hữu giám đốc Đoàn mua có kinh nghiệm chỉ có: Lưu Dương, Trần Lộ, Phan Toa Toa. Vương Hiểu Tuyết không tính, cô ta còn không được tính vào nửa nhân viên "cũ".]

[Phía trước đã nói, ai nấy đều biết, Phan Toa Toa cho dù chuyển đi cũng chỉ có thể là đi huyện Phụng Vân; mà cho dù thương mại Green có bất mãn với Nguyên Xuyên nhiều thế nào thì hiện tại vẫn chưa hủy hợp đồng, Trần Lộ vẫn là giám đốc Đoàn mua phụ trách bọn họ (trong thời gian ngắn cũng sẽ không đổi tân nhân đi gánh vác "pháo, lửa"), như vậy có thể điều động chỉ có Lưu Dương có kinh nghiệm nhưng không có Nhà tiêu thụ nào trong tay.]

Nhân sự thay đổi không có ảnh hưởng gì tới các kênh phân phối khác - à, đại khái ngoại trừ Dịch Vĩ thoạt nhìn có vẻ mất mát.

Nhưng đối với nữ sinh mới làm kênh phân phối Đoàn mua mà nói lại là cơ hội tuyệt hảo.

Đổng Tuệ trong mắt ngập tràn dã tâm, cô ta biết, Lưu Dương và Phan Toa đều có kinh nghiệm làm Đoàn mua, hơn nữa trong tay Phan Toa Toa có Nhà tiêu thụ, bây giờ hai lão nhân đi rồi, rượu Kinh Điển có Phi Tường và Hao"ertai, văn phòng sẽ trống người phụ trách - cô ta nhất định phải giành được một nhà.

Giám đốc Vương tiếp tục: "Lưu Dương, Phan Toa Toa, các cô mấy hôm nay dẫn dắt tân nhân nhé, tuần này Đồng đại khu (người phụ trách đại khu Hoa Đông) sẽ tới Hải Lâm, đến lúc đó chúng ta mở tiệc chào mừng ông ấy, nhân tiện chia tay các cô luôn."

Các nữ sinh biết, một tuần này chính là thời gian biểu hiện của họ.

Tan họp, Trần Kiêu gọi Lộ Nam: "Lộ Nam, đi Phi Tường với tôi đi."

"Được, anh Kiêu."

Bên kia, giám đốc Vương cũng gọi một cô gái: "Giang Hiểu Vân, lại đây."

Giang Hiểu Vân mỉm cười với 3 cô gái Dự Nam còn lại, đi vào văn phòng giám đốc Vương.

Đổng Tuệ không biết từ lúc nào liền đặc biệt thân thiết với Vương Hiểu Tuyết, cô ta kéo cánh tay Vương Hiểu Tuyết khẽ nói: "Không biết giám đốc Vương tìm Giang Hiểu Vân làm gì."

Vương Hiểu Tuyết dầu gì cũng vào làm hơn nửa năm, mặc dù trước đó không biết chuyện của Lưu Dương và Phan Toa Toa, nhưng hỏi thăm một ít tin tức không quá bí mật vẫn là được: "Tớ nghe nói Giang Hiểu Vân thay thế Ngô Phương, sau này chắc là hành chính của văn phòng chúng ta."

"Thế ư~" Đổng Tuệ thầm nghĩ: Trần Lộ và Vương Hiểu Tuyết đều làm nhãn hiệu rượu Hài Hòa, như vậy vị trí Đoàn mua chỉ có ta, Hạng Phỉ Phỉ, Lâm Yến, Hồng Đan Ni và Lộ Nam là chưa chia theo kênh phân phối sản phẩm nào. Nghĩ tới đây, Đổng Tuệ hàm hồ: "Lộ Nam thật may mắn, được anh Kiêu dẫn dắt, rất có khả năng sẽ giao Phi Tường cho cậu ấy nhỉ."

Vương Hiểu Tuyết mặc dù làm rượu Hài Hòa, nhưng nghe Đổng Tuệ nói vậy trong lòng cũng sẽ khó chịu - cô ta vào làm ở Nguyên Xuyên hơn nửa năm, còn không có Nhà tiêu thụ, Lộ Nam mới đến vài ngày? Dựa vào cái gì?

Thế là lúc ra khỏi phòng, Vương Hiểu Tuyết nhếch miệng: "Phi Tường là khách hàng lớn như vậy, giám đốc Vương không thể phân cho tân nhân. Hơn nữa tớ từng dẫn Lộ Nam tới buổi Phẩm rượu, tửu lượng của cậu ta kém lắm, như vậy làm sao triển khai công việc được." Bởi vì cùng họ với giám đốc thành phố, lại chiếm danh hiệu tới văn phòng sớm nhất, thêm vào thân phận nữ sinh tiện lợi, Vương Hiểu Tuyết ngày thường nói chuyện với giám đốc Vương liền hơi tùy tiện, lén còn gọi anh Vương.

Lúc hội nghị nửa năm, Đổng Tuệ phát hiện Vương Hiểu Tuyết và giám đốc Vương "quan hệ không tồi", bèn ỷ vào là bạn cùng phòng dính lên, nghiễm nhiên biến thành bạn thân. Đổng Tuệ biết, việc cô ta chán ghét Lộ Nam, chỉ có thể thi thoảng cảm thán vài câu với bạn cùng phòng, 4 cô gái tỉnh Dự Nam, tinh ranh thì tinh ranh quá, ngốc thì ngốc quá, lan truyền tin đồn ở ký túc xá chưa chắc có hiệu quả. Nhưng Vương Hiểu Tuyết lại khác, cô ta nhập chức được một thời gian, có những lời từ miệng cô ta nói ra càng có sức thuyết phục.

[Thực ra còn có lựa chọn tốt hơn.] Đổng Tuệ tiếc nuối nghĩ, [Phan Toa Toa thích Trần Kiêu, Trần Kiêu lúc chơi game lại thân mật với Lộ Nam, còn thường mang cô ta đi gặp khách hàng, vốn dĩ hơi chia rẽ là có thể khiến Phan Toa Toa gây khó dễ cho Lộ Nam. Đáng tiếc cái cô phú nhị đại này đầu óc có vẻ không tốt, lại bị Lộ Nam dỗ dành, làm bạn với nhau. Chẳng lẽ thấy Lộ Nam ăn mặc bủn xỉn, định tìm tùy tùng làm nổi bật chính mình?]

"Đúng vậy, tớ cũng thấy thế. Hơn nữa chị Lưu Dương và chị Toa Toa chuyển đi thì chỉ còn lại chị Trần Lộ và cậu tương đối quen thuộc nghiệp vụ, ấn tư lịch thì cũng phải tới phiên cậu chứ." Đổng Tuệ tiếp tục đốt lửa: "Tớ thật sự cảm thấy Lộ Nam có vẻ thanh cao không hòa đồng, cậu xem cậu ta chẳng thèm chơi với những người ở tầng dưới bọn tớ."

"Thanh cao thật mà còn đi bán rượu? Chẳng qua là tâm cơ sâu mà thôi!"

Lộ Nam không biết, ngắn ngủi vài phút, cô đã bị đóng dấu là "tâm cơ sâu" - biết cũng chẳng quan tâm, cô từng trải qua khốn cảnh còn gian nan hơn, từng trải qua lòng người còn hiểm ác hơn, như Đổng Tuệ và Vương Hiểu Tuyết chỉ dám chia rẽ, nói xấu sau lưng như thế, đối với Lộ Nam của hiện tại thật chẳng đáng là gì.