“Em muốn ăn gì?” Trình Nguyên không trả lời mà hỏi Cố Diễn.
“…” Cố Diễn cảm giác mình sắp bị lằng nhằng đến vô phương cứu chữa.
Thấy chàng trai không mở miệng, Trình Nguyên đành tự mình làm chủ, gọi những món có vẻ Cố Diễn rất thích ăn, cùng vài chai bia và mấy đặc sản của Black.
Cố Diễn ghi nhớ những món Trình Nguyên đã gọi, cậu bước ra cửa, đăng ký ở quầy lễ tân sau đó bê vài thứ Trình Nguyên muốn trở về phòng, dọn đồ ăn lên khắp bàn con.
Trình Nguyên cầm lấy đồ khui, khui hai chai bia gọn lẹ rồi đưa Cố Diễn một chai.
“Giờ làm việc không thể uống, xin lỗi.” Cố Diễn lạnh nhạt nói.
Trình Nguyên rụt tay về, đứng lên bước ra một góc tường, lấy điện thoại gọi cho quản lý.
“…” Khóe miệng Cố Diễn hơi giật, chỉ có thể nhận mệnh nói, “Tôi uống.”
Trình Nguyên nở nụ cười tươi hơn hoa, nhìn Cố Diễn cầm lấy chai bia, trong lòng hắn đang ủ mưu xem làm sao mới khiến cậu quá chén đây.
Ai ngờ không đợi đến lượt hắn tính toán, tửu lượng Cố Diễn không tốt lắm, uống hai chai đã ngà ngà say rồi.
Đương nhiên Cố Diễn sẽ không để mình say khướt bên cạnh Trình Nguyên, hai chai vào bụng đã đủ, bất luận Trình Nguyên dụ thế nào cũng không uống tiếp tục, cậu cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo hai phần.
Trình Nguyên từ từ áp sát vào Cố Diễn, hơi thở trong miệng Cố Diễn phả ra trên mặt Trình Nguyên.
Trình Nguyên cảm giác cả người nóng hừng hực lên, không nhịn được run bắn bần bật.
Hắn dùng môi mình chậm rãi dán vào đôi môi người kia, làn da môi mềm mại ấy khiến lòng Trình Nguyên rụng rời như lên mây, có chút bối rối phải lấy tay chống lại mới giữ được mình không ngã xuống đất.
Trình Nguyên cười khổ rời khỏi môi Cố Diễn, thân thể nhũn nhão ra đổ phịch xuống salông, tay run run bưng lên ngực xoa nắn, cảm nhận nhịp tim đang đập loạn hơn đánh trống, hắn thở hổn hển.
Cố Diễn dường như thấy hơi nóng, cậu đưa tay nới lỏng cổ áo, cởi ra vài chiếc nút, vừa nãy tựa hồ cảm giác có người hôn môi cậu, xúc cảm không rõ ràng lắm nên cậu chẳng để ý nhiều.
“Cố Diễn…” Trình Nguyên hiển nhiên chăm chú vào cử động của Cố Diễn, hắn nhìn ngắm xương quai xanh đẹp đẽ cùng làn da trắng nõn của chàng trai, nuốt một họng nước bọt đánh ực thật khó khăn.
“Trình Nguyên?” Lúc này Cố Diễn rốt cục nhớ ra ngồi cạnh mình còn có tên biếи ŧɦái.
“Tôi đây.” Trình Nguyên vội đáp lời.
“Sao anh cứ quấn lấy tôi vậy?” Giờ đây Cố Diễn chỉ miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, có vài lời không bị não khống chế vô tình bật ra khỏi miệng.
“Sao anh cứ quấn rịt lấy tôi? Ồ? Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Trình Nguyên, nghe cho kỹ, cách xa tôi ra một chút nha, tôi hận anh.” Nói ra được câu đầu thì những câu sau cứ thế tuôn trào.
Trình Nguyên giật mình, trái tim hắn đột nhiên quặn thắt, đau đớn đến không thở nổi, chỉ có thể dốc sức hô hấp từng chút một, đầu móng tay siết chặt ghim sâu vào lòng bàn tay, bật ra vết máu, một lát sau Trình Nguyên ngẩng đầu lên quay về phía Cố Diễn nở nụ cười, gương mặt vốn khôi ngô lúc này trở nên đặc biệt nhu hòa, giọng nói Trình Nguyên rất dịu nhẹ, chất âm hơi khản.
“Tôi yêu em.” Trình Nguyên bày tỏ, nói xong gương mặt thoáng chốc đỏ ửng, dái tai hồng hồng.
“Tôi không biết vì sao lại yêu em đến thế, thứ cảm giác ấy, cả đời tôi chưa từng trải qua. Cố Diễn, em còn quan trọng hơn so với tính mạng của tôi.” Trình Nguyên dừng lại, nén sâu nụ cười âm u chực lộ ra nét mặt, hắn tối tăm nói tiếp, “Có tôi ở đây ngày nào, bọn giun dế thấp kém kia, bất cứ ai ăn nói lỗ mãng với em, chúng nó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi sẽ khiến chúng sống không bằng chết, tất cả những kẻ dám thương tổn đến em, tôi sẽ cho chúng biết, cái gì, gọi là địa ngục trần gian.”
Sau khi nói xong, Trình Nguyên cẩn thận tỉ mỉ ngẩng đầu lên nhìn Cố Diễn, định quan sát phản ứng của chàng trai một lúc, nhưng phát hiện đối phương đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Nở nụ cười, Trình Nguyên chậm rãi kề sát vào người Cố Diễn, hắn hít hít mùi hương cơ thể của chàng trai, bàn tay thì mò đến hạ thân mình, chỉ một lát sau sắc mặt đã trở nên ửng hồng thở gấp gáp.
Sau khi thanh toán, Trình Nguyên ôm Cố Diễn tìm khách sạn gần đó.
Hắn cẩn trọng cởi giày giúp Cố Diễn, bế cậu đặt lên giường, nuốt một ngụm nước miếng sau đó cởϊ qυầи và áo khoác Cố Diễn ra, kéo chăn trùm lên người cậu. Hắn hôn lên trán Cố Diễn rồi không biết từ đâu móc ra một con dao găm và một khẩu súng lục nhét vào dưới gối Cố Diễn.
Trình Nguyên đang định đi buồng tắm, vừa bước được mấy bước lại lui trở về, hắn bỗng nhìn chăm chú vào đống đồ vật được bày chỉnh tề trên bàn, quỷ thần xui khiến hắn bèn cầm lấy KY và bαo ©αo sυ.
“Khách sạn này đúng là chu đáo.” Trình Nguyên cảm khái, tiến vào nhà tắm.
— Cua cua cua bò bò bò lổn ngổn —Ngày hôm sau, Cố Diễn mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai không góc chết của Trình Nguyên, nhìn lông mày nhíu chặt cũng có thể thấy Trình Nguyên ngủ không ngon giấc.
Chờ chút, Trình Nguyên!? Cố Diễn hết hồn, ‘vụt’ một cái ngồi bật dậy, dùng sức quá mạnh khiến cậu cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Cố Diễn tối sầm lại nhìn cơ thể mình không mảnh vải che thân, mặt càng đen hơn, cậu quay trở về giường, xốc lên tấm chăn đang trùm kín người Trình Nguyên, cậu cúi thấp xuống để quan sát, thấy rõ “mặt sau” của Trình Nguyên sưng đỏ lên, Cố Diễn ngây ngẩn cả người.
Cố Diễn lẳng lặng đắp lại chăn cho Trình Nguyên rồi mặc quần áo chỉnh tề, quay vào phòng rửa tay nhìn gương chỉnh chỉnh lại mái tóc đang hơi rối tung, cậu huýt sáo một cái, thở dài nói, “Mình thật là một thiếu niên xinh đẹp.”
Sau đó Cố Diễn lững thững rời khỏi khách sạn, trở về phòng trọ nát mấy mét vuông quen thuộc của mình, còn Trình Nguyên, Cố Diễn lựa chọn không để ý đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Mà hôm qua Trình Nguyên ngủ chẳng ngon lắm, nhưng mộng thì vẫn mộng, mơ thấy Cố Diễn cười dịu dàng với hắn, mơ thấy Cố Diễn hôn hắn, mơ Cố Diễn nói yêu hắn, một giây sau lại đẩy ra lạnh lùng bảo hận hắn, mơ thấy Cố Diễn dùng ánh mắt tràn ngập hận thù nhìn hắn, mơ thấy Cố Diễn kề súng vào ngực
hắn, những cảnh tượng này cứ thế nhập nhoạng xuất hiện trong mộng Trình Nguyên như phi ngựa lướt qua.
Trình Nguyên tỉnh dậy, khóe mắt hãy còn ngấn giọt lệ.
Hắn có phần thất thần nhìn trời, tay chạm vào bên cạnh giường từ lâu đã không còn hơi ấm, Trình Nguyên không kìm nén nổi nở nụ cười, cười thoải mái tràn trề, cười đến lúc sắp hụt hơi, Trình Nguyên mới ngưng hành vi tự ngược này lại.
“Cố Diễn…” Chất giọng trầm ấm đầy truyền cảm vang lên, Trình Nguyên tự thấy mình điên rồi, nhỉ, bản thân hắn vốn là người điên mà.
“Cố Diễn Cố Diễn Cố Diễn Cố Diễn…” Miệng lưỡi Trình Nguyên không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này, ngữ điệu cố chấp khiến người ta không rét mà run.
Mãi đến tận khi cổ họng hơi khô, Trình Nguyên mới không lặp lại trên Cố Diễn nữa, hắn ngồi dậy híp híp mắt, nhìn những bóng người trùng điệp trước mặt, hắn moi khẩu súng dưới gối ra, lên đạn gọn gàng rồi hưng phấn nhắm về phía trước xả vài phát đạn.