Chương 6: Hẹn hò

“Quên đi, không hát cũng được.” Trình Nguyên làm càn, giữa thả Cố Diễn rồi nghe cậu hát và ôm Cố Diễn nhưng không nghe cậu hát, sau khi xoắn xuýt một hồi, cuối cùng hắn dứt khoát lựa chọn vế đầu.

“Anh xác định?” Mép môi Cố Diễn nhẹ đánh, cậu chưa từ bỏ ý định.

“Xác định.” Trình Nguyên cười, hắn ôm chặt Cố Diễn thế nào cũng không chịu buông tay.

Cố Diễn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trình Nguyên đầy hung tợn, cứ như định xuyên thủng mấy lỗ trên người hắn, nhưng lại không phát hiện khoảng cách giữa mình và Trình Nguyên đã quá gần kề, cậu đột nhiên nhìn ra sắc mặt người kia ửng hồng lên, hô hấp dồn dập.

“Anh sao vậy?” Cố Diễn buồn bực, đây là… bệnh hen suyễn? Sao cậu không biết Trình Nguyên mắc bệnh hen suyễn nhỉ??

“Không… Không có gì…” Trình Nguyên lắp bắp, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào đôi môi hồng hào của Cố Diễn, hắn cảm thấy cổ họng căng thẳng, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Cố Diễn kỳ lạ nhìn Trình Nguyên, đúng là gã điên mà, hành vi nào cũng quái dị.

Từ lúc này trở đi, Cố Diễn đã bị Trình Nguyên quấn lấy.

Chỉ cần đến ca làm việc của Cố Diễn, hầu như ngày nào Trình Nguyên cũng tới Black, trời sập không ngăn nổi.

Thời gian trôi qua, Cố Diễn cũng vô tư vui vẻ — có một quản lý cẩn trọng xử lý giúp cậu 2 phòng khác, phần trăm đơn hàng đều về tay cậu, còn Trình Nguyên bên này, coi như ăn cái gì cũng miễn phí không phải bỏ tiền, lại còn được trích phần trăm.

Lúc này Cố Diễn cũng chính thức trở thành học sinh học lại, cuộc sống ở Yển Đô rốt cục đi vào quỹ đạo.

***

“Cố Diễn, không phải cậu ở Yển Đô sao?” Trình Hâm đang ngồi trước bàn Cố Diễn là một cô gái có tính cách phóng khoáng, lúc tan học đặc biết thích tìm Cố Diễn tán gẫu, quen biết chưa đầy mấy ngày đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Cố Diễn. Qua lại với nhau, Cố Diễn thấy cô nàng này cũng ổn, không mỏng manh như phần lớn các nữ sinh khác.

“Đúng đấy, vì bạn tớ muốn học đại học ở Yển Đô nên đi chung với cậu ấy luôn.” Cố Diễn làm người vốn ôn hòa, đối với Trình Hâm không bài xích, liền cười đáp.

“Bạn gái à?” Trình Hâm cười yêu nghiệt.

“Không phải đâu, tớ vẫn không có bạn gái.” Cố Diễn thành thật trả lời.

“Ồ? Làm sao có thể? Cậu là nam sinh ưu tú như vậy mà không ai theo đuổi ư?” Trình Hâm vô cùng giật mình.

“Gia cảnh thiếu thốn, thật sự không nuôi nổi gái.” Cố Diễn cười nói.

“Tại sao nhất định phải nuôi chứ?” Trình Hâm đập bàn một cái, tức giận nói.

“Hết cách rồi, thời buổi này con gái ai cũng thực dụng.” Cố Diễn bất đắc dĩ xua tay.

Trình Hâm khá đồng tình vỗ vỗ vai Cố Diễn.

Tan học xong, đôi bạn cùng sóng bước đi ra cổng trường, Cố Diễn khoác tay lên vai Trình Hâm, qua vài ngày làm chiến hữu, cậu đã tự động xem Trình Hâm như anh em tốt.

Tiếng thắng xe bén nhọn chợt vang lên bên tai hai người.

Trình Hâm chỉ tay vào một chiếc xe thể thao trước mắt, nhìn về Cố Diễn đầy nghi vấn.

Khóe miệng Cố Diễn vừa kéo lên, chẳng phải xe này là của tên âm hồn bất tán Trình Nguyên sao…

“Người quen cậu?” Trình Hâm hỏi Cố Diễn.

“Coi như… người quen… cậu về trước đi…” Cố Diễn nói.

Trình Hâm há miệng, câu nói còn chưa phun ra liền ngây dại.

Trình Nguyên vẫn mặc một thân trang phục thể thao, sau khi xuống xe hắn liếc xéo Trình Hâm bằng ánh mắt lạnh giá, rồi quét tầm mắt sang đặt trên người Cố Diễn.

“Anh… Anh họ…” Trình Hâm hiếm thấy lắp bắp.

Lúc này đổi lại Cố Diễn ngây ngẩn, cậu nhỏ giọng hỏi Trình Hâm, “Anh ấy là anh họ cậu?”

“Ừ, Cố Diễn, sao cậu biết anh ấy?” Trình Hâm thầm thì.

Sắc mặt Trình Nguyên trở nên không tốt vì mình như vô hình trước mặt hai người.

“Cố Diễn, em đang về nhà phải không? Tôi đưa em.” Trình Nguyên giận xoạt cảm giác tồn tại

(Xoạt cảm giác tồn tại: mỗi cá nhân đều xoạt cảm giác tồn tại tức là hy vọng mình được coi trọng, cảm giác được xã hội nhìn nhận, tâm lý muốn nhận được sự quan tâm – baidu bách khoa), nhìn Cố Diễn nói.

Cố Diễn ngẩn ngơ, đúng là ngày hôm nay cậu không cần đi làm, Trình Nguyên còn thuộc thời khóa biểu của cậu hơn…

Cố Diễn nói, “Khỏi.”

Trình Nguyên bị cự tuyệt, sắc mặt chợt đen sầm y chang đáy nồi.

Trình Hâm ngây dại đứng bên cạnh, là người từng tận mắt chứng kiến mỗi lần Trình Nguyên rút súng là có người chết, cô biết rõ Trình Nguyên khủng bố thế nào, nên không khỏi vì Cố Diễn mà lau mồ hôi, sau đó cô tiến lên một bước chắn trước người Cố Diễn.

Cố Diễn ngơ ngác nhìn Trình Hâm tự nhiên lấy thân chặn trước mặt mình, bất minh giác lệ.

(Từ internet: ý là tuy không hiểu đối phương đang làm cái gì, nhưng cảm giác rất ngầu)

“Cút.” Trình Nguyên lạnh mặt gắt lên với Trình Hâm, cô và Cố Diễn mới quen biết nhau chưa được bao lâu, dựa vào điều gì dám ngăn trở giữa hắn và Cố Diễn?

“Em sẽ không để anh thương tổn đến Cố Diễn!” Trình Hâm hiên ngang.

Ánh mắt Trình Nguyên nheo lại, âm trầm nói: “Có dũng khí.”

Hiện tại Cố Diễn như nhận ra điều gì, cậu kéo Trình Hâm trở lại, bảo, “Cậu về trước đi, tớ không sao, đừng lo.”

Trình Hâm há miệng, chưa kịp nói đã bị Cố Diễn ngăn chặn, Cố Diễn vừa nói vừa đẩy đẩy Trình Hâm, “Tin tớ nào, không có chuyện gì đâu.”

Trình Hâm nhìn Cố Diễn với ánh mắt hết sức lo lắng, dù rằng cô sợ Trình Nguyên muốn chết, nhưng vẫn quay sang quát to với Trình Nguyên, “Nếu anh dám động đến Cố Diễn, em sẽ khiến anh phải hối hận.”

Gương mặt Trình Nguyên hoàn toàn đen kịt, tay đã mò đến phía sau eo, Cố Diễn thấy tình hình không xong, vội quơ tay gọi một chiếc taxi nhét lẹ Trình Hâm vào, báo địa điểm đến, sau đó về lại bên người Trình Nguyên.

Cậu biết, sau eo Trình Nguyên là khẩu súng, với tính cách của Trình Nguyên, mỗi khi tâm trạng khó ở thì việc rút súng bắn gϊếŧ trước mặt nhiều người căn bản chẳng phải chuyện lớn gì, dù người kia là em họ hắn.

Ở Mãn Châu, có giấy phép sử dụng súng là có thể mang súng trong mình, người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng dù bị kiện ra tòa vẫn được xử vô tội vì tinh thần thất thường, huống chi với gia thế nhà Trình Nguyên, vốn chẳng người nào dám đi kiện, cho dù tố cáo cũng không đến được tòa án.

“Cố Diễn, tôi đưa em về nhà nhé.” Trình Nguyên nhìn ngắm khuôn mặt thanh tú cách mình rất gần, có phần thất thần, hắn lẩm bẩm nói.

“…” Tâm tư Cố Diễn bị câu nói của Trình Nguyên đưa trở về hiện thực, lúc này cậu cũng không định về nhà vì có hẹn với Nhiễm Thiên đi ăn tối, sau đó còn đi xem minh tinh biểu diễn.

“Chốc nữa tôi có việc, anh về trước đi.” Cố Diễn bất đắc dĩ nói.

“Em có việc gì?” Trình Nguyên híp mắt, gàn bướng truy hỏi.

“Trình Nguyên, hai ta thân thiết lắm sao?” Cố Diễn lườm một cái, từ khi nào bọn họ thân mật đến mức này?

“…” Mặt Trình Nguyên đã đen còn đen hơn, nhưng không dám phát tác với Cố Diễn, không thể làm gì khác đành lầm bầm cất giọng chua loét, “Đừng nói em hẹn hò với người khác?”

Cố Diễn không phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận, cậu quay bước đi khỏi.

Bất ngờ là Trình Nguyên không dây dưa, trong lòng Cố Diễn hai người vẫn chưa thân quen, nếu hắn dây dưa sẽ chỉ làm Cố Diễn thêm phiền.

Trình Nguyên biết, muốn Cố Diễn tiếp nhận hắn thì không thể gấp, phải thật từ từ khéo léo, mặc dù chỉ cần nghĩ đến việc Cố Diễn sắp đi chơi với cô gái nào đó đã làm hắn ghen phát điên.

Cố Diễn xác định Trình Nguyên không mặt dày bám theo thì thở phào nhẹ nhõm, thong thả đến thẳng quán ăn đã hẹn với Nhiễm Thiên, Nhiễm Thiên vì muốn tiết kiệm tiền cho Cố Diễn nên cố ý chọn quán bèo cách trường học rất gần.

Nhiễm Thiên đã đến, Cố Diễn cười ngồi xuống đối diện cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này không tưởng không tưởng, cho nên pháp luật gì đó đừng coi trọng.