Thời hạn 2 ngày thi đại học kết thúc rất nhanh, sau khi thi xong, lớp của Cố Diễn tổ chức một hoạt động.
Sáng sớm Trình Hâm liền gõ cửa nhà Trình Nguyên.
“Mày tới làm gì?” Trình Nguyên dựa vào cạnh cửa, nhìn Trình Hâm bằng sắc mặt khó coi.
“Ai đến vậy? Sao không mời vào nhà đi anh?” Giọng nói Cố Diễn từ trong truyền ra, nghe vậy Trình Nguyên trừng mắt nhìn Trình Hâm, ra vẻ không muốn nhường đường chút nào.
“Bạn yêu~” Trình Hâm vừa gọi vừa nhào đến ôm mạnh Cố Diễn.
“Kêu ai yêu đó?” Mặt Trình Nguyên đen thùi, “Mày thật sự coi tao không tồn tại?”
“Sao qua sớm thế?” Cố Diễn bất đắc dĩ đón nhận Trình Hâm, hỏi.
“Tớ đây không phải sợ cậu quên chuyện tụ họp sao?” Trình Hâm nở nụ cười.
“Tụ họp gì?” Trình Nguyên tối sầm gương mặt hỏi.
“Tớ chưa quên.” Cố Diễn nói với Trình Hâm.
“Chưa quên là tốt rồi.”
“Cái đệt!” Trình Nguyên tạc mao vì hai người không để ý, “Hai người có phải coi như anh đã chết?”
Vừa nói xong, Trình Nguyên lôi Cố Diễn đặt trước mặt mình, hôn mạnh bạo lên môi cậu.
“Sao trên đời lại có thứ đàn ông không biết xấu hổ như anh?” Trình Hâm nhìn Trình Nguyên đầy khinh bỉ.
“Tao hôn chồng tao thì xấu hổ gì?” Trình Nguyên nhíu mày, bình tĩnh phản kích, nói xong còn cúi đầu mυ"ŧ một dấu đỏ như dâu tây lên cổ Cố Diễn, nhấn mạnh, “Của tao.”
Cố Diễn co quắp khóe miệng, tát một cái làm mặt Trình Nguyên lật sang một bên.
Trình Hâm bụm miệng, “Ô mai chuối, đây thực sự là ông anh họ mà em biết sao? Thế giới này loạn rồi…”
Trình Hâm ở lì nhà Trình Nguyên một hồi, tam quan hoàn toàn bị sụp đổ, mãi gần đến lúc đi, mới cùng Cố Diễn ra ngoài, xét thấy Trình Nguyên mặt dày mày dạn bám theo sau, Trình Hâm cũng để hắn muốn làm gì thì làm, Cố Diễn bị Trình Nguyên kéo lên xe hắn.
Ba người ra khỏi cửa lúc 10 giờ, đến địa điểm tập hợp thì người đã gần đông đủ, Trình Hâm vẫn lái chiếc Lexus, còn Trình Nguyên cưỡi nguyên con hummer hầm hố.
Những bạn khá thân với Trình Hâm đều lên xe cô, người nào có xe riêng thì tự đi, tuy nhiên chỉ có số ít học sinh có xe riêng, đa phần đều lựa chọn ngồi buýt.
Sẵn tiện Trình Hâm mua thêm vài két đồ uống, nhờ ông chủ khuân giúp lên xe, sau đó cầm hai chai đưa Cố Diễn.
“Mình đang đi đâu thế?” Cố Diễn hơi nghi hoặc, hoạt động lần này là lớp trưởng và Trình Hâm cùng đề xướng, cậu không rõ hành trình lắm.
“Đi dã ngoại, cảnh vật rất đẹp, có thể câu cá và ăn đồ nướng, dã ngoại xong đi vườn thú, sau đó về lại nội thành ăn bữa tối.” Trình Hâm nói, “Xe của anh và cậu theo phía sau tớ là được.”
Lái xe tầm nửa giờ mới tới chỗ cần đến, không thể không nói, địa phương bọn Trình Hâm tuyển chọn đúng là rất xịn, phong cảnh tươi đẹp, vô cùng thích hợp dã ngoại.
Sau khi xuống xe Trình Nguyên mới phát hiện, gã Thẩm Phong cũng đi theo đoàn người, Trình Nguyên nhích lại gần Cố Diễn, ‘thật may anh bám theo em.’
“Bên cạnh Cố Diễn là anh họ tôi Trình Nguyên.” Trình Hâm giới thiệu đơn giản với mọi người, “Còn đây là bạn tôi, Thẩm Phong.”
“Em thích nơi này không?” Thấy biểu hiện của Cố Diễn, Trình Nguyên nhỏ giọng hỏi cậu.
“Rất thích hợp cắm trại, có thể dựng lều bạt đồ.” Nghe vậy Cố Diễn gật gật đầu, nói.
“Dã chiến trong lều…” Mắt Trình Nguyên lờ đờ, vẻ mặt phơi phới, nhỏ giọng nói lầm bầm, “Cảm giác chắc tuyệt lắm…”
“Hả? Anh vừa nói gì?” Cố Diễn nghe không rõ, hơi nghi hoặc.
“Anh nói phong cảnh ở đây thật trữ tình, lần sau mình có thể trở lại chơi nữa.” Nghe vậy Trình Nguyên biến thành thanh niên nghiêm túc nói.
T á c gi ả
c ó
l ờ i mu ố n n ó i:Đ ừ ng h ỏ i t ô i sao ch ỉ
c ó
ch ư a
đầ y 1k ch ữ
QWQ v ì đâ y l à
t ạ p v ă n, s ố
ch ữ
c ủ a v ă n n à y c ó ch ú t
ả o di ệ u…M ỗ i ng à y
đ ề u l ấ y truy ệ n ra vi ế t c ả
bu ổ i c ũ ng kh ô ng r ặ n
đư ợ c ch ữ
n à o, y ê n l ặ ng
đó ng l ạ i m ở
truy ệ n kh á c vi ế t orz‘Truy ệ n kh á c’ kia c ó
kh ả
n ă ng s ẽ
l à
h ố
k ế
ti ế p, m ộ t c â u chuy ệ n v ề
c ô ng th ụ đ ồ ng th ờ i
đá nh d ị
h ì nh
(m ộ t lo ạ i game)
[ t ó m t ắ t sao ch ả
c ó
h ấ p d ẫ n g ì
h ế t orz, d ù
sao gi ả
thi ế t th ụ trong truy ệ n l à
thu ộ c t í nh t ự
nh ậ n t ươ ng ph ả n manh ]