Chương 19: Ghen

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trình Nguyên chậm rãi lên giường cẩn thận, từ từ nhích gần về phía Cố Diễn, trong chớp mắt ôm gọn lấy cả người cậu, hắn như cá gặp nước, vùi mặt vào cơ thể Cố Diễn hít hà thật sâu, nhắm nghiền hai mắt lại thỏa mãn.

Đối với việc chung sống cùng Cố Diễn, một Trình Nguyên vốn đầy kiêu ngạo cũng không còn chút tự tin nào, hắn nhìn thấy hết sự do dự của Cố Diễn khi đề nghị ở chung, chính vì thế, chuyện hắn chỉ có thể làm là — để Cố Diễn tự nhiên ở lại nhà hắn, sau một thời gian sẽ hình thành thói quen.

Ví dụ như, hôm nay trời tối rồi, em ở lại nhà anh đi, xe chưa sửa, thuê xe không tiện, em ở lại nhà anh đi, rất nhiều các loại lý do lý trấu.

Trước khi Cố Diễn kịp nhận ra, từng phần đồ đạc của cậu đã bị Trình Nguyên dời vào căn hộ, không biết từ lúc nào nằm gọn trong nhà Trình Nguyên chừng mấy ngày.

Thật sự Cố Diễn không thể cưỡng lại Trình Nguyên, cho nên dứt khoát chấp nhận giả thiết chung sống, còn Trình Nguyên không kiên nhẫn thêm được nữa, hắn bê toàn bộ hành lý còn lại của Cố Diễn về nhà mình như chuyện đương nhiên.

Tuy Cố Diễn ở chung với Trình Nguyên rồi, nhưng cuộc sống hằng ngày vẫn không thay đổi lắm, đơn giản trường học – Black – nhà – 3 điểm thẳng hàng, sự khác biệt lớn nhất có lẽ là có thêm tài xế chuyên dụng.

Vào một lần nghỉ giữa giờ, Cố Diễn nhận được điện thoại của Nhiễm Thiên.

“A Diễn, tối nay đi ăn đi, mừng cậu đoạt giải, mấy bữa trước tớ bận vài chuyện không có thời gian liên lạc cậu.” Giọng nói Nhiễm Thiên bên kia đầu dây rất vui vẻ.

“Ừ, ăn ở đâu?”

“Lát nữa tan học qua nhà tớ, mình tự nấu lẩu, cậu biết nhà tớ ở đâu chứ?”

“Ừ, biết.” Cố Diễn nhớ lại những món ăn Nhiễm Thiên từng nấu một hồi, trong ký ức hình như ăn rất ngon, mấy loại lẩu nấu cũng chẳng phức tạp gì, hẳn sẽ không đặc biệt khó ăn nhỉ?

“Vậy được, đến giờ hẹn cậu cứ qua thẳng nhà tớ, cúp máy đây, bai.”

“Bai.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Diễn gọi cho Trình Nguyên.

“Alo, Tiểu Diễn, sao vậy? Nhớ anh rồi à? Anh cũng rất nhớ…” Đường dây vừa thông đã bị đầu bên kia làm bùm bùm một trận.

“Trình Nguyên, tối nay anh khỏi đến đón em.” Khóe miệng Cố Diễn vừa kéo, ngắt lời đối phương, vào thẳng vấn đề.

“Em định đi đâu?” Bên kia im lặng hai giây rồi hỏi.

“Đi ăn với bạn.”

“Bạn nào? Trình Hâm? Nhiễm Thiên? Hay là người anh chưa biết?”

“Nhiễm Thiên.” Cố Diễn bất đắc dĩ nói, “Để mừng em đoạt giải, cổ mời em ăn uống, tối nay anh ngoan ngoãn ăn cơm đấy, đừng để ý em.”

“Vậy để anh đón em về được không?” Đầu dây lại yên tĩnh hai giây, mới chậm rãi nói.

“Thôi anh, em tự bắt xe về được rồi.” Cố Diễn xoa xoa đầu lông mày, mơ hồ có thể đoán được vẻ mặt Trình Nguyên, “Anh không được nhoi, nghe lời em.”

“Được.” Trình Nguyên không cảm xúc đáp một tiếng, móng tay trái găm thật sâu vào lòng bàn tay, sau khi giọng nói người yêu trong điện thoại được thay thế bằng âm thanh tút tút, Trình Nguyên cứng đờ đập nát chiếc di động.

Tiểu Nghiêm đứng một bên lặng lẽ đi ra ngoài, một hồi sau mang chiếc di động khác mới toanh trở về.

Trình Nguyên trầm tĩnh chống tay lên cằm, ngồi trên ghế bất động, gương mặt cũng không biến hóa dù chỉ một chút.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, Trình Nguyên mới lên tiếng, “Em ấy đi đâu?”

Tiểu Nghiêm yên lặng lấy điện thoại ra gọi, vài phút sau thông báo đáp án.

“Nhà tiểu thư Nhiễm Thiên.”

Trình Nguyên chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đứng dậy đi mất.

Bữa lẩu này làm Cố Diễn hơi căng bụng, cậu định cuốc bộ đến trạm bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, coi như để tiêu thức ăn, nhưng vừa xuống lầu đã thấy xe Trình Nguyên đậu trước cửa.

Lúc đầu Cố Diễn ngỡ mình bị hoa mắt, cậu bước lại gần hai bước nhìn kỹ, phát hiện người ngồi ghế lái chính xác là Trình Nguyên.

“Làm sao anh tìm được chỗ này?” Cố Diễn có chút ngạc nhiên, cậu nhớ mình chưa nói với Trình Nguyên địa điểm ăn uống cùng Nhiễm Thiên.

Biểu tình Trình Nguyên không thể nào dễ coi, nhưng cuối cùng cũng hơi chột dạ, hắn không trả lời thẳng thắn câu hỏi của Cố Diễn, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, “Lên xe.”

Cố Diễn ngồi vào ghế phụ, cậu xem xét gương mặt Trình Nguyên, nghĩ thầm anh ấy không phải đang bực tức chứ nhỉ.

Trình Nguyên vẫn không biểu cảm khởi động xe.

Đúng là giận rồi, Cố Diễn yên lặng đưa ra kết luận, quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

Cảm giác được tầm mắt đang đặt trên mình không còn nữa, Trình Nguyên chịu không nổi quay sang nhìn Cố Diễn, nhận thấy đối phương đang ngắm cảnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, suýt nữa hắn ói một búng máu.

“Sao em qua nhà ả?” Rốt cục Trình Nguyên vẫn phá vỡ im lặng.

“Để ăn.”

“Ả nấu em ăn?” Trình Nguyên nhíu chặt lông mày.

“Ừ, ăn lẩu, ngon hết chỗ chê.” Cố Diễn nhớ lại mùi vị món lẩu, vô tư nói.

“Chỉ là lẩu thôi mà… Anh cũng nấu được, tại sao nhất định phải qua nhà ả?” Trình Nguyên giận dữ.

“Thật không?” Cố Diễn hết sức hoài nghi liếc sang Trình Nguyên, cậu nhớ không lầm thì Trình Nguyên là dạng thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân, đời nào đi làm chuyện như vậy.

“Tất nhiên.” Trình Nguyên đáp ngay không chút do dự.

Cố Diễn bị sự khẳng định chắc nịch của Trình Nguyên làm hết hồn, cậu lẳng lặng suy nghĩ không phải mình nhớ lầm rồi chứ, hẳn là Trình Nguyên thâm tàng bất lộ, mặc dù biết nấu nướng nhưng chưa bao giờ làm.

Trình Nguyên thấy Cố Diễn tin mình, bất chợt có chút cảm giác thiếu tự tin, âm thầm quyết định ngày mai sẽ đi học nấu ăn.

Xe chạy một mạch đến khu vực ven bờ hồ, Cố Diễn xuống xe, Trình Nguyên lẽo đẽo theo sát cậu.

“Anh sao vậy?” Cố Diễn bực bội liếc nhìn vật trang sức đang từng bước lê lết sau lưng mình, tiến vào thang máy.

Bất thình lình Trình Nguyên nhào đến, ôm lấy Cố Diễn, nói thật nghiêm túc, “Tiểu Diễn, lòng anh có chút sợ hãi.”

“… Anh sợ điều gì?” Cố Diễn thật lâu mới hỏi lại.

“Em và Nhiễm Thiên…” Trình Nguyên ngập ngừng, dường như cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, suy nghĩ hai giây cũng không ra được nguyên cớ, hắn chỉ đơn giản kéo Cố Diễn lại hôn lên môi cậu.

Nụ hôn này rất nóng bỏng, Trình Nguyên bắt đầu tự xé áo một cách vô ý thức, Cố Diễn bị Trình Nguyên châm ngòi thì hơi thở cũng bất ổn, cậu dùng lý trí kìm lại tay Trình Nguyên, đè hắn nhấn cố định vào tường.

Trình Nguyên đỏ mặt, gục đầu lên vai Cố Diễn thở mạnh, chất giọng có phần khàn khàn, “Tiểu Diễn, anh muốn em.”

“Vào nhà rồi nói.” Cố Diễn đã khôi phục hô hấp bình tĩnh nói.

Nửa người dưới của Trình Nguyên bắt đầu không an phận cạ cạ vào Cố Diễn.

Cố Diễn nhăn mày, đưa tay xáng một phát lên mông Trình Nguyên, giới hạn đã bị chạm đến, đánh xong cậu cảm thấy người bên cạnh như co giật toàn thân.

“… Xuất tinh sớm là bệnh, phải trị.” Cố Diễn mặt đơ nói.

Trình Nguyên bị sỉ nhục úp mặt vào tường.

Đến khi thang máy kêu ‘keng’ một tiếng, Cố Diễn mới kéo Trình Nguyên dậy lôi ra khỏi thang máy.

Vừa bước vào nhà, môi Cố Diễn đã bị Trình Nguyên lấp kín, cậu ráng dứt ra một chút để đóng cửa cẩn thận, rồi cùng Trình Nguyên lảo đà lảo đảo nghiêng ngã lăn lên giường.

Xong chuyện, Trình Nguyên dựa trên vai Cố Diễn cọ tới cọ lui, làm Cố Diễn ngứa ngáy, huých một cú đẩy người bên cạnh ra.

“Anh không thích em tiếp xúc với Nhiễm Thiên.” Trình Nguyên lại xáp vào, nhỏ giọng nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Xuất tinh sớm là bệnh, phải trị [một mặt nghiêm túc]