Chương 76: Không công bằng

Phó Minh Húc nắm chặt đôi đũa trong tay, đôi mắt cụp xuống che đi làn sương mù trong mắt.

Phó Hoằng Nghĩa cũng tức giận nói thêm: “Bố, giao chức Giám đốc cho nó, chẳng thà giao cho Minh Húc còn hơn.”

“Ba—”

Ông Phó đánh rơi đũa: “Mày thương Minh Húc, chẳng lẽ Phó Hàn Xuyên không phải con mày sao? Phó Hoằng Nghĩa, đừng có bên nặng bên nhẹ.”

Phó Hàn Xuyên lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

Anh chỉ về dự bữa cơm gia đình thường lệ và sẽ không bao giờ đặt chân đến nhà họ Phó nữa.

“Tôi sẽ không đến đó.”

Phó Hàn Xuyên đã cho ông cụ Phó một câu trả lời, ông cụ Phó vẫn không bỏ cuộc, bây giờ xem ra chỉ có Phó Hàn Xuyên mới có thể giúp đỡ công ty, nên ông cụ không muốn bỏ cuộc.

“Hàn Xuyên, nếu như cháu bằng lòng tới đó, ta sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào cháu muốn.”

Khóe môi Phó Hàn Xuyên cong lên: “Mọi người trong nhà họ Phó đều nắm giữ cổ phần của công ty.”

Ông cụ Phó nghẹn.

Ông cụ chỉ muốn Phó Hàn Xuyên giúp đỡ công ty chứ không muốn chia cho anh bất kỳ cổ phần nào.

Phó Hàn Xuyên cười lạnh quay đầu lại: “Để tôi đến nhà họ Phó mấy người giúp đỡ, chỉ còn cách này, ông nội, muốn tôi giúp đỡ nhưng lại không chịu từ bỏ cách của mình, đây không phải là việc người làm.”

Sau nhiều lần bị Phó Hàn Xuyên từ chối, ông cụ Phó cũng trở nên lạnh lùng.

“Phó Hàn Xuyên, cháu là người nhà họ Phó, cháu có nghĩa vụ giúp đỡ công ty, cháu không có quyền từ chối.”

Phó Hàn Xuyên chậm rãi vỗ vỗ quần áo, từ chỗ ngồi đứng dậy: “Người nhà họ Phó, cho rằng tôi là người nhà họ Phó các người sao?”

Anh liếc nhìn từng người đang ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng: “Mấy người mới là người một nhà, tôi chỉ là người ngoài cùng dòng máu với mấy người mà thôi.”

“Phó Hàn Xuyên, xin lỗi đi.”

Phó Hàn Xuyên chế nhạo và đi về phía cửa.

Ông cụ Phó giận Phó Hàn Xuyên đến mức toàn thân run rẩy, Phó Hàn Xuyên là người đầu tiên và duy nhất dám làm trái ý của ông cụ.

Ông cụ là ông nội của anh, ông cụ đã thấp giọng cầu xin anh, không chịu buông ra.

Ông cụ Phó hét lên: “Phó Hàn Xuyên, nếu hôm nay cháu dám bước ra khỏi cửa nhà họ Phó, sau này đừng mơ quay về nữa.”

“Tôi cầu còn không được.” Phó Hàn Xuyên bước đi mà không hề dừng lại.

“Anh.” Phó Thi Hàm đuổi theo.

Phó Thi Hàm đưa tay nắm lấy cánh tay Phó Hàn Xuyên: “Anh, quay lại xin lỗi đi, đừng chọc giận ông nội.”

Phó Hàn Xuyên né tránh, thanh âm lạnh lùng: “Tôi không phải là anh trai cô, anh trai cô là Phó Minh Húc.”

“Anh, chúng ta cùng có một người bố.” Đôi mắt của Phó Thi Hàm đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn, người mà cô ta ngưỡng mộ nhất chính là Phó Hàn Xuyên, ở bên ngoài cô ta cũng tuyên bố Phó Hàn Xuyên là anh trai ruột của cô ta.

Nhưng Phó Hàn Xuyên chưa từng thừa nhận, luôn có thái độ rất lạnh lùng với cô ta.

Trong mắt Phó Hàn Xuyên nửa cười: “Chu Tư Tuệ là người thứ ba đã phá nát gia đình của tôi, cô cũng có cùng dòng máu bẩn thỉu với bà ta.”

“Anh trai!” Phó Thi Hàm cảm thấy tủi thân, nước mắt rơi thẳng xuống như hạt cườm vỡ.

Cô ta là em gái duy nhất của anh, tại sao lại nói điều này với cô ta?

Tần Sênh rất bướng bỉnh, bị cả trường chỉ trích mà không cảm thấy tủi thân, Phó Hàn Xuyên nhíu mày, người phụ nữ này hơi tí là rơi nước mắt, thật phiền phức.

Phó Hàn Xuyên thu ánh mắt lại, anh không có nhiều thời gian để lãng phí với những người này.

Phó Thi Hàm vẫn muốn đuổi theo Phó Hàn Xuyên, muốn xin lỗi.

Mặt Phó Hoằng Nghĩa tối sầm, hét lớn: “Hàm Hàm, quay lại.”

Phó Thi Hàm liếc nhìn về phía Phó Hàn Xuyên và cắn môi dưới, cô ta không dám làm trái lời của Phó Hoằng Nghĩa, đành chậm rãi quay lại.