[Hôm nay không kịp nên chỉ tạm 1 chương thôi nhé!]“Các em đều là học sinh giỏi của cấp ba thành phố H, nhưng tổng điểm thi lần này thấp hơn lần trước gần hai mươi điểm! Hơn nữa, trong top 10 lớp chúng ta chỉ có tám bạn, các em coi lời nói của tôi thành gió thổi qua tai sao?”
Lương Hoa đã sử dụng các học sinh lớp một như một bao cát và trút hết sự tức giận của mình lên họ.
Các học sinh lớp một bị khiển trách, tất cả đều đỏ mặt không dám nói gì.
Cả lớp im lặng, chỉ còn lại giọng nói của Lương Hoa.
“Lần này hạng nhất và hạng mười đều không cùng lớp, một đám các em, nhìn qua thì rất cố gắng nhưng thành tích lại chẳng ra gì? Tần Sênh lớp bốn cư nhiên cướp hạng nhất?!”
Đoàng!
Lời nói của Lương Hoa khiến cả lớp xôn xao.
Hạng nhất không phải là lớp bọn họ?
Người đó có thể vượt qua Tô Nghi Tu?
Các học sinh đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe những lời của Lương Hoa.
Họ cũng hiểu tại sao mà Lương Hoa lại tức giận với lớp.
Lớp bốn là lớp kém nhất, mà hạng nhất lại là lớp bốn.
Tần Sênh ở lớp bốn đã đè bẹp tất cả học sinh lớp một, đây không phải là đem mặt của Lương Hoa ném xuống đất và giẫm lên sao?
Họ thấy thật khó tin, Tần Sênh lại được hạng nhất, cô không phải là một học sinh nghèo từ nông thôn trở về sao?
Các học sinh lớp một cảm thấy rất khó chịu, ai có thể giành được hạng nhất? Tình cờ lại là Tần Sênh.
Thật là xấu hổ vô cùng khi một người bị ông già bao nuôi, lại giẫm lên đầu bọn họ.
Lương Hoa đen mặt nhìn Tô Nghi Tu: “Lần này em kém Tần Sênh mười hai điểm, nói thật, lần này em thụt lùi, Tần Sênh đã cướp hạng nhất, là vì em không có thời gian học tập sao?”
Lương Hoa biết rất rõ rằng Tô Nghi Tu đã đạt được 724 điểm, mặc dù bài thi cực kỳ khó, nhưng hắn nhưng hắn đã thực hiện ở mức bình thường và không có thụt lùi.
Chỉ là hạng nhất không có trong lớp khiến bà ta cảm thấy khó chịu nên trút giận lên người Tô Nghi Tu.
Tô Nghi Tu không thèm để ý đến Lương Hoa, cúi đầu tính toán đề.
Cuộc sống hàng ngày của hắn bao gồm việc học, chăm sóc bà và làm việc để kiếm tiền, thời gian của hắn rất quý giá và không cần phải lãng phí vào những chuyện không quan trọng như vậy.
Thấy Tô Nghi Tu không trả lời, Lương Hoa tức giận đến mức mặt càng đen hơn.
Bà ta đem mọi chuyện đổ lên đầu và chỉ trích Tần Sơ Nhu trước mặt cả lớp: “Tần Sơ Nhu, em làm bài thi quá kém, chỉ đứng hạng mười một, đừng nghĩ đến việc thi toán, tôi sẽ không cho phép em tham gia bất kỳ cuộc thi nào trong tương lai.”
Tần Sơ Nhu luôn thích được người khác tâng bốc và khen ngợi, nhưng cô ta chưa bao giờ bị đối xử tệ như thế này, bây giờ, lại bị Lương Hoa chỉ trích như thế này, cô ta hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, đôi mắt của Tần Sơ Nhu đỏ bừng.
Dù không muốn biết nhưng mọi người trong lớp đều cười nhạo cô ta.
Cô ta thi kém, đó là điều được mong đợi.
Chỉ là Tần Sênh, sao cô có thể được hạng nhất trong kỳ thi toàn quốc? Làm sao có thể được?
Thành tích của Tần Sênh rất kém, cô ta thường xuyên cười nhạo cô ta vì điều này.
Tần Sênh có phải gian lận không?
Tần Sơ Nhu cũng giống như Lương Hoa, lần đầu tiên nghĩ rằng Tần Sênh là người gian lận mới được hạng nhất trong thi cử.
Các học sinh lớp một không dám thở khi chứng kiến những người được Lương Hoa thích như Tần Sơ Nhu và Tô Nghi Tu cũng bị khiển trách.
Lần này Lương Hoa thực sự tức giận, kéo tất cả học sinh trong lớp ra và khiển trách từng người một, những bạn nữ có da mặt mỏng đã khóc.
Bầu không khí chán nản này kéo dài trong vài ngày.
Ngay khi Lương Hoa rời khỏi lớp học, Tần Sơ Nhu nghiến răng đuổi theo bà ta.
“Cô giáo.”
Lương Hoa vừa mới trút giận ở lớp một xong, cơn giận của bà ta đã tiêu tan đi rất nhiều, lúc này khi nhìn thấy Tần Sơ Nhu, bà ta cũng không có liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Bà ta nghiêm túc nói: “Có chuyện gì?”
Tần Sơ Nhu bước tới nói: “Cô giáo, ừm, thành tích của Tần Sênh không tốt lắm, có phải là có vấn đề gì đó không?”