Lương Hoa cảm thấy không ổn, các giáo viên chủ nhiệm lớp hai và lớp ba cũng cảm thấy rất hối hận.
Tần Sênh không hề gian lận trong kỳ thi cực kỳ khó này, cô đã đạt được 736 điểm, vượt qua cả Tô Nghi Tu.
Bọn họ đã tự đưa một học sinh giỏi đến lớp bốn.
Ước gì có thể quay lại ngày Tần Sênh mới bước vào trường và cố gắng cướp Tần Sênh về lớp.
Đây không chỉ là vấn đề của những học sinh hạng nhất mà còn liên quan đến tiền thưởng và giáo viên xuất sắc của họ.
Chỉ cần một mình Tô Nghi Tu đã khiến Lương Hoa kiêu ngạo, nếu có Tần Sênh ở đấy, vòng eo của bọn họ có thể thẳng lên một chút.
Tuy nhiên, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.
Cho dù có hối hận lần nữa, cũng không để Tân Sênh đến lớp hai và lớp ba.
Tần Sênh quay về lớp bốn, mọi người trong lớp bốn đều nhìn về phía Tần Sênh.
Nếu không phải bây giờ lớp học đã bắt đầu, có lẽ bọn họ đã vây quanh.
“Sênh Sênh, giáo viên tìm cậu, là bởi vì cậu thi quá tốt sao.” Hoàng Tiểu Nhan đi tới, cười hỏi.
Lâm Phong cũng quay người lại, vểnh tai lên.
“Đúng vậy, chị Sênh, nếu chị không mạnh mẽ, tại sao chị lại bị gọi đi.”
Tần Sênh thu sách giáo khoa, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Có người nói tớ gian lận.”
“Gian lận?” Hoàng Tiểu Nhan trợn to hai mắt, vô thức hỏi: “Ai vu khống cậu?”
“Là Lương Hoa sao?” Lâm Phong biết Lương Hoa và Tần Sênh không hợp nhau, chỉ vì bà ta muốn nhìn Tần Sênh xấu hổ trong tiết tiếng Anh.
Lương Hoa là một nhân vật phản diện trong lớp bốn, giáo viên đau khổ nhất của bọn họ là Lương Hoa.
Mặc dù Lương Hoa là giáo viên tiếng Anh của họ nhưng bà ta luôn coi thường và chế giễu bọn họ mỗi ngày trong lớp.
Tần Sênh gật đầu.
Lâm Phong lập tức nổ tung: “Chết tiệt, mụ phù thủy hôi hám này.”
Đang lúc cậu ta còn muốn nói cái gì thì cô Lâm bước vào.
Lâm Phong nhanh chóng quay lại và ngồi thẳng, trông giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Cô Lâm đặt bài kiểm tra Ngữ văn lên bàn, cô ấy liếc nhìn lớp học, vẻ mặt dịu dàng hơn: “Lần này các em đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, tổng điểm cao hơn gần mười điểm so với kỳ thi trước.”
Kết quả chung của lớp bốn tương đối thấp và còn rất nhiều điều cần cải thiện trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, kỳ thi lần này rất khó, cô Lâm vốn tưởng rằng bọn họ có thể duy trì điểm số vốn đã xuất sắc như ban đầu, nhưng không ngờ bọn họ lại tiến bộ nhiều như vậy.
Các học sinh lớp bốn rõ ràng rất vui vẻ, trên môi đều nở nụ cười.
Tần Sênh cũng mừng cho bọn họ.
“Tại đây, cô đặc biệt muốn khen ngợi bạn học Tần Sênh.”
Nghe được cô Lâm khen ngợi Tần Sênh, tất cả học sinh phía dưới vểnh tai lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô Lâm liếc nhìn Tần Sênh rồi nói tiếp: “Điểm của Tần Sênh là 736 điểm, tổng điểm và điểm mỗi môn đều đứng nhất trường.”
Lời vừa dứt, lớp học trở nên yên tĩnh đến rợn người, ngoại trừ Tần Sênh và cô Lâm, miệng của tất cả mọi người đều há to đến mức cơ hồ có thể nhét được một quả trứng vào.
Họ có chắc là họ đã nghe đúng không?
Tần Sênh giành được hạng nhất, vượt qua Tô Nghi Tu!
Họ biết Tần Sênh rất lợi hại, nhưng họ cho rằng việc cô có thể lọt vào top 10 là cực hạn, họ không ngờ rằng cô không chỉ nằm trong top 10 mà còn là hạng nhất, Tô Nghi Tu hàng năm xưng bá, là thần học tập luôn ở vị trí thứ nhất, cũng bị hắn đè xuống.
Khó trách họ không thể tin được, Tô Nghi Tu là ai? Lần nào hắn cũng đánh bại hạng hai hơn mười điểm!
Trong mắt bọn họ, nhưng học sinh đến từ trường cấp ba thành phố H, Tô Nghi Tu thực sự là một thần học tập và là một sự tồn tại vô song!
Lúc này, miệng của bọn họ không thể khép lại.