Lục Minh ở phía trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía sau.
Có trời mới biết Lục Minh muốn quay lại nói chuyện với Tần Sênh đến mức nào, nhưng Tần Sênh không quen biết anh ta, lo lắng Tần Sênh sẽ cho rằng anh ta là kẻ xấu, điều này sẽ không tốt.
Ngay khi anh ta quyết định bắt chuyện với Tần Sênh, anh ta mới quay người lại nói: “Bạn học Tần Sênh…”
Lúc này cô giáo bước vào.
Lục Minh: “...”
Chỉ có thể quay lại, chờ có thời gian sau kỳ thi sẽ nói chuyện với cô sau.
Lần này, bài thi mang tính khoa học tổng hợp, giáo viên phát bài.
Tần Sênh liếc mắt một cái rồi cầm bút lên.
Cô làm các câu hỏi với tốc độ rất đều và viết rất cẩu thả.
Giám thị đi qua vị trí của Tần Sênh, chuyên chú nhìn vào tờ giấy của cô.
Điểm số của Tần Sênh trong các bài kiểm tra khoa học và tổng hợp thông thường thường không dưới năm điểm, ddieuf này đã được biết đến trong nhóm khoa học và tổng hợp.
Giám thị tình cờ dạy Vật lý nên khi nhìn thấy tên Tần Sênh, cũng bắt đầu chú ý.
Nhìn thấy câu trả lời của Tần Sênh, ông ấy cau mày, kinh ngạc nhìn Tần Sênh.
Xem ra cô là người có thực lực, sợ lần này Lương Hoa sẽ hối hận.
Lương Hoa kiêu ngạo trước mặt các giáo viên cấp ba và coi thường họ, do xuất thân quyền lực của Lương Hoa nên những giáo viên này không dám đắc tội bà ta, ngoài mặt rất lịch sự với bà ta.
Ở sau lưng thì không biết.
Lần sau giám thị sẽ đi tới đi lui bên cạnh Tần Sênh, nhìn đáp án của cô, mỗi lần nhìn đáp án của cô đều sẽ kinh ngạc.
Giám thị không khỏi thắc mà liệu Tần Sênh có điền bậy vào hay không.
Tuy nhiên, bộ dáng của cô chắc là không giống.
Ông ấy trở lại bục giảng và tính toán công thức Vật lý cuối cùng, nói chung, đề cuối cùng là khó nhất, giáo viên đặt đề này nổi tiếng là hay gây khó khăn cho học sinh.
Ông ấy nghi ngờ liệu lần này giáo viên có thủ hạ lưu tình hay không.
Tuy nhiên, giám thị đổ mồ hôi đầm đìa và bài thi đầy rẫy những bản nháp.
Mười phút sau, chỉ có một lời giải được viết cho đề đó.
Tần Sênh đã ngừng viết từ lâu, cô rất giỏi tính nhẩm và không cần phải viết nháp, không, sau khi viết toàn bộ bài kiểm tra, giấy nháp của cô vẫn trống.
Vừa đến giờ nộp bài, Tần Sênh đã bước lên bục.
Đột nhiên một bài kiểm tra được đặt lên bàn, giám thị sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Sênh, không khỏi hỏi: “Bạn học này có chuyện gì sao?”
“Nộp bài thi.”
“...” Giám thị.
Ông ấy giơ kính lên, đôi mắt mở to, thậm chí không thể nói rõ ràng: “Nộp, nộp bài thi?”
“Ừm.” Tần Sênh đứng dưới bục, ngoan ngoãn đáp.
Giám thị điều chỉnh lại vị trí, xua tay nói: “Được, ra ngoài đi.”
Tần Sênh vừa rời đi, giám thị vội vàng cầm bài thi của cô lên, nhìn đáp án của cô, đánh vào đầu, gật đầu liên tục.
Thì ra là vậy!
Giám thị không khỏi thắc mắc, Tần Sênh là giáo viên hay ông ấy là giáo viên.
Các học sinh chỉ liếc nhìn động tác của ông ấy, sau đó liền đắm chìm trong việc tính đáp án, bài kiểm tra này quá khó, chỉ còn nửa giờ, họ có rất nhiều đề chưa giải được, lại càng không có thời gian quan tâm đến người khác.
Khi Tần Sơ Nhu nhìn thấy Tần Sênh cầm tờ giấy lên, cô ta nhếch môi giễu cợt.
Xem ra Tần Sênh đã bỏ cuộc, cô quả thực là một học sinh kém.
Lục Minh cho rằng Tần Sênh đã xong, liền há to miệng.
Chị dâu đây là muốn cướp vị trí thứ nhất của Tô Nghi Tu, anh ta xếp thứ hai vạn năm phải nhường vị trí của mình.
Lục Minh sững sờ mấy chục giây, sau đó mới cúi đầu xuống, anh ta không thể để chị dâu đẩy đi xa, nếu không, anh ta không muốn mặt mũi nữa sao?