“Chị.” Tần Sơ Nhu cắn môi dưới bất bình.
Tần Sênh liếc nhìn Tần Sơ Nhu, nhẹ nhàng nói: “Bẩn thỉu.”
“Bang!”
Tần Hải thả đũa xuống bàn: “Tần Sênh, mày có giáo dục không?”
“Tôi là một người không có bố mẹ dạy dỗ, hiển nhiên giáo dục của tôi cũng không khá hơn là bao.”
Tần Sênh không muốn có quan hệ tốt với nhà họ Tần, kiếp trước cô ném tôn nghiêm của mình xuống đất để mặc bọn họ giẫm đạp, nhưng không thể đổi lấy sự chân thành của bọn họ vì trong mắt bọn họ chỉ có danh lợi.
Lần này cô trở về là muốn phá vỡ sự yên bình của nhà họ Tần.
“Mày!” Sắc mặt Tần Hải trắng xanh.
Tần Sênh ăn cơm với tâm trạng cực kỳ tốt.
Nhìn thấy bộ dạng của Tần Sênh, Tần Hải đột nhiên đứng dậy, không có khẩu vị mà ăn uống nữa, đi lên lầu.
“Sênh nhi, nhìn bố con tức giận rồi.” Lâm Thục Nhã trừng mắt nhìn Tần Sênh.
Rất nhanh ánh mắt của bà ta lại rơi vào người Tần Sơ Nhu, ánh mắt dịu dàng nói: “Sơ Nhu, chị của con không hiểu lễ nghi, giúp mẹ dạy con bé nhé.”
“Được, mẹ.” Tần Sơ Nhu ngoan ngoãn đáp lại.
“Vất vả cho con rồi” Lâm Thục Nhã hài lòng, gật đầu và đi lên lầu.
Bà ta cũng coi thường Tần Sênh, dù sao cũng là con gái của bà ta nên không thể biểu hiện rõ ràng.
“Chị, chị ăn xong, em dẫn chị đi dạo phố, quần áo của chị…” Nói đến đây,
Tần Sơ Nhu nghĩ đến bộ dáng của Tần Sênh khi lần đầu gặp.
Cô mặc một chiếc áo phông trắng ở phần thân trên, bên ngoài là một chiếc áo khoác đơn giản, bên dưới là chiếc quần jeans trắng đã được giặt sạch, đôi chân của cô thẳng tắp thon dài, ăn mặc rất đơn giản nhưng không thể che giấu được khí chất quý phái của Tần Sênh.
Tần Sơ Nhu cẩn thận nhìn Tần Sênh, tóc xõa xuống, đôi mắt trong veo, tuy sắc mặt xanh xao, nhưng khó có thể nhìn ra sau này cô có bao nhiêu dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Âm thầm cắn môi, trước đó cô ta vẫn coi thường Tần Sênh, cô chỉ là một đứa quê mùa, làm sao có thể so sánh với cô ta, tiểu thư nhà họ tần từ nhỏ đã được giáo dục quý tộc.
Chỉ đến bây giờ, trong đầu của cô ta vang lên tiếng cảnh báo.
Với khuôn mặt và khí chất như bẩm sinh đó, không ai có thể nghĩ rằng cô chỉ là một đứa nhà quê.
Dù đứng trước mặt nhưng vẫn bị so sánh với cô.
Cô ta tuyệt đối không để Tần Sênh cướp đồ của cô ta!
Tần Sơ Nhu điều chỉnh tâm lý của mình và nói: “Em sẽ giúp chị cách ăn cách mặc thật tốt.”
Tần Sênh rút khăn giấy, lau miệng và cười nhạt nói: “Tần Sơ Nhu, Tần Hải và Lâm Thục Nhã hiện không có ở đây, cô không cần phải giả tạo với tôi.”
Đột nhiên bị vạch trần, Tần Sơ Nhu lúc này mới mười bảy tuổi, tâm tư của cô ta cũng không giấu được sâu nữa, trong phút chốc, sắc mặt trở nên méo mó, cô ta không còn có thể duy trì lòng tốt của mình đối với Tần Sênh.
Khi Tần Sênh đi ngang qua Tần Sơ Nhu, cô dừng lại và nói: “Cái gì không thuộc về cô thì sẽ không bao giờ có thể thuộc về cô.”
“Tần Sênh!”
Tần Sơ Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ chỉ coi tôi là con gái, tôi là cô cả duy nhất của nhà họ Tần, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Đại tiểu thư nhà họ Tần?
Tần Sênh cười nhạo, cô chưa bao giờ quan tâm đến thân phận này.
Cô phải tự mình tạo ra vinh quang của cuộc đời này.
Tần Sênh đi lên tầng hai, chọn căn phòng bên trái.
Cô chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc và bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.
Thứ cô thiếu nhất bây giờ chính là tiền.
Để thành lập công ty, cô cần một lượng vốn lớn để khởi nghiệp.
Để kiếm được hơn một ngàn vạn trong thời gian ngắn không phải là điều dễ dàng nên cô đã sớm nghĩ ra cách.
Đầu tư chứng khoán!
Thị trường chứng khoán có thể khiến người ta phá sản chỉ sau một đêm, hoặc có thể khiến người ta trở nên giàu có trong thời gian ngắn, tài sản của họ có thể tăng lên gấp mấy lần, thậm chí là hàng chục lần, Tần Sênh là thần chứng khoán trong số các nhà đầu tư, cô chưa bao giờ mắc phải bất kỳ sai lầm nào.
Khi chuỗi vốn của tập đoàn Tần thị bị phá vỡ, chính cô là người đã đưa số tiền còn lại của nhà họ tần vào thị trường chứng khoán, tăng vốn của nhà họ tần lên hơn mười lần và cứu được nhà họ Tần.
Nhưng công lao này đã bị Tần Sơ Nhu cướp mất.
Không có giới hạn đối với mức tăng của cổ phiếu trong một ngày.