Hắn nhìn Quý Bạch đầu đầy mồ hôi, hai tay ôm bánh gato, cẩn thận từng ly từng tí nhìn mình.
Hơi thở của hắn dường như bị chặn lại, nghẹn ở l*иg nguc, cuống họng không thể phát ra tiếng, phải hít một hơi thật sâu, rũ mắt nhìn xuống xoáy tóc của cậu để lấy lại bình tĩnh.
Thấy Hạ Trầm hồi lâu vẫn không có hành động gì, Quý Bạch hơi thấp thỏm, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao anh không nói gì?"
"... anh không thích cái bánh gato này sao?" Quý Bạch mím môi, sốt ruột giải thích: "Mãi tối muộn mẹ mới thả em ra ngoài, em tìm rất lâu mới tìm được một cửa tiệm có thể cho em tự làm bánh, mặc dù hơi khó coi một chút, nhưng mà..."
Lời của Quý Bạch còn chưa nói hết.
Hạ Trầm dường như đã tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, nhận bảnh của cậu đặt xuống trước cửa, sau đó kéo người vào cửa, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Quý Bạch ngạc nhiên nhìn một loạt động tác của Hạ Trầm, vô thức nói: "Sao...."
Hạ Trầm hít sâu một hơi, yết hầu nhấp nhô mấy lần.
Lúc đầu hắn còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cắn chặt răng, đè thẳng người xuống ghế sofa, giơ tay ra đỡ sau lưng Quý Bạch, hung hăng hôn xuống.
Đến tận khi nụ hôn kết thúc, chờ Hạ Trầm cuối cùng cũng hôn đủ rồi, vừa lòng thỏa ý li3m li3m môi mới chịu buông Quý Bạch ra.
Quý Bạch vội vàng ngồi dậy, mặt đỏ phừng phừng, trái tim cũng đập nhanh dữ dội, nhưng vẫn một mực nhìn Hạ Trầm không chịu dời mắt đi.
Quý Bạch rất ít khi nhìn hắn như vậy.
Đôi mắt cậu ướt sũng sáng long lanh, giống như một chiếc quạt làm bằng những sợi lông vũ, nhẹ nhàng quét vào trái tim Hạ Trầm.
Trái tim vừa tê vừa ngứa.
Hắn vuốt tóc Quý Bạch, giọng nói khàn khàn, cố ý đùa cậu: "Nhìn anh chằm chằm như thế làm gì, bị hôn ngốc rồi hả?"
Lời này mới thốt ra, mặt Quý Bạch càng đỏ, cậu ho khan một cái, hơi xấu hổ lại vẫn không nỡ nhìn sang chỗ khác, lưu luyến gương mặt đẹp trai của Hạ Trầm, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: "Lâu lắm rồi không được nhìn thấy anh".
"Đã lâu không gặp, nên muốn nhìn anh kỹ hơn một chút".
Rất nhớ rất nhớ anh, cuối cùng cũng nhìn thấy anh, cho nên không muốn dời mắt đi.
Lời này rõ là rất buồn nôn, Quý Bạch không sợ xấu hổ nói ra miệng, nhưng bây giờ nhìn gương mặt Hạ Trầm, hai má vẫn không thể nào cản nổi, đỏ hồng lên.
Hạ Trầm đẹp quá, sao lại có người đẹp như vậy...
Quý Bạch nhìn một chút, chợt phát hiện có chỗ không đúng.
Vừa vào cửa cậu đã bị Hạ Trầm d3 xuống ghế mà hôn, bây giờ tỉnh táo lại mới nhìn đến vết ứ máu bên mặt hắn ---
Quý Bạch vô thức muốn sờ đến, lại hơi sốt ruột: "Anh, anh sao thế này, bị người khác đánh sao?"
Ai dám ra tay với Hạ Trầm? Trong đầu cậu nhớ đến lời của Trần Diệp Quyên... cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "... là do bố em, bố em đánh anh sao?"
Hạ Trầm nắm chặt tay Quý Bạch, nhẹ nhàng vu0t ve bàn tay cậu, cười cười: "Gấp gì vậy, đừng lo lắng".
Quý Bạch nhìn Hạ Trầm, đau lòng lại tự trách, nhỏ giọng nói: "Đều tại em, rõ ràng em đã nhận giải quyết chuyện này, nhưng vẫn khiến anh bị đánh..."
Hạ Trầm đứng lên ra gần cửa, lấy bánh gato mà Quý Bạch đem tới, nghe Quý Bạch nói những lời này, hắn xoay người lại nhìn cậu: "Bảo bối, ai nói đây là chuyện riêng của em?"
Quý Bạch: "Nhưng mà..."
Hạ Trầm "Xuỵt" một tiếng, đặt bánh gato lên bàn trà trước mặt hai người họ, cắt ngang lời Quý Bạch, ngước mắt nhìn cậu, thản nhiên nói: "Lần này thì thôi".
"Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, nếu em còn định tự nhận trách nhiệm về riêng mình..." Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, mỉm cười: "Bảo bối, em đoán anh sẽ dùng tư thế gì đánh mông em?"
Quý Bạch: "!!!"
Quý Bạch: "Em không dám nữa!"
Hạ Trầm ừ một tiếng, dùng ngón tay quệt chút bơ, nhẹ nhàng vu0t ve bờ môi Quý Bạch.
Quý Bạch vô thức li3m môi một cái, Hạ Trầm nhìn động tác của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ngọt à?"
Quý Bạch vội vàng gật đầu, muốn cùng cắt bánh ăn với Hạ Trầm.
Hạ Trầm ngăn cản động tác của cậu, hơi cúi đầu, cắn nhẹ lên môi Quý Bạch, "Anh nếm cái này là được rồi".
Cánh môi mới chạm đã tách ra, Hạ Trầm nhướng mày, con ngươi đen nhánh dần dần bị ý cười thấm trọn vẹn: "Ừ, ngọt thật".
Mặt Quý Bạch đã đỏ lắm rồi.
"Thôi được rồi, không đùa em nữa". Hạ Trầm xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Sao em lại về đây, dì đồng ý rồi sao?"
Quý Bạch lắc đầu, lại gật đầu một cái, không biết nên nói thế nào, do dự một lúc mới giải thích: "Hôm nay em vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng bị mẹ em nhìn thấy".
"Sau đó em thẳng thắn với mẹ, nói rằng hôm nay là sinh nhật anh..."
Trần Diệp Quyên nói chuyện với cậu rất lâu, sau đó một mình đi vào phòng ngồi một mình.
Quý Bạch sợ Trần Diệp Quyên thương tâm, thế nên cậu cũng ngồi trong phòng khách mãi, không dám gọi điện thoại cho Hạ Trầm, cũng không dám đi đâu.
Đến tối, cuối cùng Trần Diệp Quyên cũng ra khỏi phòng, nhìn con mình khẽ thở dài, sau đó cười cười với cậu: "Đi đi, dù sao trái tim của con cũng không ở nơi này".
Quý Bạch ngước mắt nhìn về phía Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Thật ra em cũng giật mình lắm."
"Em không nói gì với mẹ cả, mẹ cũng chỉ hỏi mấy chuyện sinh hoạt thường ngày của chúng mình, em nhớ đến cái gì thì kể cái đó, sau đó mẹ liền đi vào phòng, em cũng không hiểu tại sao mẹ lại đồng ý cho em đến gặp anh".
"Anh, có phải trước đó anh gặp mẹ, nói gì với mẹ nên mẹ em đã chấp nhận chúng ta rồi không?"
Hạ Trầm lắc đầu, hắn đi tìm Trần Diệp Quyên chẳng qua là muốn cho bà thấy thái độ và thành ý của mình, cho bà số điện thoại của Tề Già Nam cũng chỉ để cho bà hiểu rõ chuyện tình yêu giữa hai người cùng giới tính như họ, thứ chân chính khiến Trần Diệp Quyên chấp nhận... Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, nhẹ nhàng cười cười.
Mấy ngày không gặp, Quý Bạch rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Cằm của cậu đã nhọn ra không ít, đôi mắt càng to hơn, cũng càng làm người ta đau lòng hơn.
Hạ Trầm giơ tay vuốt tóc Quý Bạch, giọng nói còn dịu dàng hơn bình thường mấy lần: "Đó là vì em".
Quý Bạch sững sờ.
Hạ Trầm nhéo nhéo mặt Quý Bạch: "Là vì bạn nhỏ của anh luôn rất cố gắng vì anh".
"Cũng bởi vì mẹ em rất yêu em".
Trái tim Quý Bạch rung động, trong đầu nhớ đến ánh mắt của Trần Diệp Quyên lúc cậu sắp đi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, gật đầu: "Đúng thế, bởi vì họ rất yêu em".
Bởi vì yêu cậu nên mới chấp nhận.
"Sao mắt lại đỏ rồi?" Hạ Trầm rất dịu dàng, trong mắt mang theo nét cười, nhẹ nhàng giơ tay vuốt nếp nhăn giữa hàng lông mày của Quý Bạch, nói khẽ: "Khó chịu gì chứ? Đây đâu phải là lỗi của em".
"Con đường này không phải là con đường em chủ động chọn, nếu nhất định phải tìm người chịu trách nhiệm..." Hạ Trầm cười cười, "Thì đúng ra phải tìm đến anh, là do anh kiếp trước cố giữ em lại bên cạnh mình, kiếp này cũng tới tìm em, sau đó dụ dỗ em".
Hạ Trầm nhìn vào mắt Quý Bạch, nói: "Hình như anh vẫn còn chuyện chưa nói với em nhỉ?"
Quý Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, chờ hắn nói tiếp.
Đôi con ngươi đen nhánh của hắn không thể nhìn rõ đang mang theo tâm tình gì, hắn véo mặt Quý Bạch một cái, thản nhiên nói: "Em biết không, anh của em là người chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi".
"Đời này sau khi tìm thấy em anh đã thề, cho dù tất cả mọi người đều không đồng ý, anh vẫn sẽ đi cùng em, cho dù bố mẹ em phản đối, anh cũng mặc kệ".
"Cho nên em không cần cảm thấy tội lỗi, người cố tình lừa em bước vào con đường này là anh, người làm bố mẹ em tổn thương là anh, em hiểu không?"
"Cú đấm này của bố em vẫn chưa đủ tàn nhẫn". Hạ Trầm cúi đầu, nhẹ nhàng cọ chóp mũi mình lên mặt Quý Bạch, cười nói: "Anh đã bắt cóc bảo bối của họ, chỉ một cú đấm mà có thể đổi lấy được em, là anh có lãi".
Hạ Trầm cười cười, "Hơn nữa, sau này anh cũng sẽ cho họ biết".
Giọng nói của Hạ Trầm, trong đêm đen yên tĩnh lại trầm thấp hơn hẳn, rõ ràng hắn đang nói ra mấy lời chẳng tốt đẹp gì, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại đi sâu vào trong lòng Quý Bạch.
Hắn nhìn vào mắt Quý Bạch, dừng lại một lát mới nói: "Bảo bối, trên thế giới này, trừ bố mẹ em ra, sẽ không có ai yêu em hơn anh."
Quý Bạch hay suy nghĩ nhiều, cũng rất nhạy cảm.
Hạ Trầm sợ cậu tiếp tục bối rối, sau khi im lặng một hồi, mới nhẹ nhàng véo má cậu, chỉ vào đồng hồ treo tường: "Bảo bối, năm phút nữa là hết sinh nhật mười tám tuổi của anh rồi".
"Em vất vả chạy đến đây như thế, lại định dùng cái vẻ mặt đưa đám này chúc mừng sinh nhật anh hả?"
Quý Bạch vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng vỗ vỗ gương mặt còn hơi cứng đờ của mình, mỉm cười với Hạ Trầm, nói: "Vâng, chúng ta ăn, ăn bánh gato thôi".
Quý Bạch cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt bánh, lúc đinh cắt xuống gương mặt cậu lại hơi cau có.
Bánh gato cậu cố gắng làm, phía trên phết một lớp bơ dày, còn viết chữ.
Mới vừa rồi cảm xúc kích động không kịp nhìn kỹ. Bây giờ mới nhìn lại... bơ và chữ đều đã dúm dó lại một chỗ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, mặt Quý Bạch đo đỏ, vừa xấu hổ vừa áy náy, nhỏ giọng giải thích: "Lúc em làm xong cũng không tệ lắm, tuy không dễ nhìn nhưng cũng không đến nỗi xấu như vậy..."
"Chắc là do vội chạy đến đây". Quý Bạch buồn bã, "Muộn quá, chỗ cửa hàng bánh lại không dễ đón xe, nên em phải chạy tới..."
"Anh, xin lỗi..." Quý Bạch ngước lên nhìn về phía Hạ Trầm, hai mắt ướt sũng, "Hay là chúng ta đừng ăn bánh gato nữa, em nấu cho anh bát mì nhé? Em nhớ sinh nhật mỗi năm, mẹ đều nấu cho em một bát..."
Lời của Quý Bạch còn chưa nói hết.
Huyệt thái dương Hạ Trầm nổi gân xanh, không dám tin nhìn cậu: "Em chạy đến đây?"
Quý Bạch lúng ta lúng túng gật nhẹ đầu.
Cho nên Quý Bạch mới đầy đầu mồ hôi, cho nên cậu mới thở hổn hển, cho nên cậu mới chật vật đến vậy.
Ánh mắt Hạ Trầm dừng lại trên chiếc bánh, bơ và chocolate dính bết vào nhau, chiếc bánh gato trên bàn vô cùng thê thảm.
Dưới thời tiết gần không độ C ở thành phố A, bạn nhỏ của hắn, vì muốn trải qua sinh nhật với hắn.
Mà xe không gọi được, ôm chiếc bánh gato như bảo bối trong lòng, chạy cả một đường đến tìm hắn.
Hạ Trầm hít vào một hơi, cắn răng, im lặng.
Hắn dùng hết sức lực của mình, mạnh mẽ ôm chặt lấy Quý Bạch vẫn còn đang lo lắng bất an trước mặt.
"Đồ ngốc".
Quý Bạch bị Hạ Trầm ôm chặt, trái tim chìm chìm nổi nổi cả một đêm, cuối cùng cũng có thể trở về đúng vị trí của nó.
Tai cậu hơi đỏ, thân thể mềm nhũn, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương dễ ngửi từ người Hạ Trầm, thậm chí còn bạo dạn, cúi đầu xuống cổ hắn, lặng lẽ hôn lên một cái.
Hạ Trầm: "... bảo bối, những lúc thế này mà em còn tùy tiện trêu ghẹo anh à?"
Quý Bạch: "..."
Quý Bạch đỏ mặt nhanh chóng lùi về sau, còn giơ tay sờ sờ lên chỗ cổ mà cậu vừa hôn xuống.
Không đúng.
Lông mày cậu hơi nhíu lại, lại giơ tay lên sờ trên người Hạ Trầm thêm chút.
Gân xanh trên thái dương Hạ Trầm giật giật, hắn khó nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị đè người xuống ghế sofa hung hăng hôn thêm một lúc, Quý Bạch đã vội vàng ngăn cản động tác của hắn, giống một con thú nhỏ xù lông lên, hai mắt đỏ hồng: "Anh, anh sốt rồi, anh có biết mình sốt rồi không?"