Edit: XiaoyueBeta: BắpQuý Duy Phó trực tiếp mở phòng VIP trong câu lạc bộ, ôm Lý Hiểu Nhạc đang không an phận vặn vẹo thân thể nỉ non trong l*иg ngực lên lầu. Sau khi ôm Lý Hiểu Nhạc vào phòng liền thở hổn hển ngã xuống giường.
Ngay sau đó vừa muốn đứng dậy không nghĩ tới đột nhiên bị Lý Hiểu Nhạc đặt dưới thân.
Lý Hiểu Nhạc vẫn còn mông lung xoay người khóa ngồi ở trên người Quý Duy Phó, hai mắt phủ sương mù ẩn ẩn đưa tình nhìn Quý Duy Phó. Trên mặt lộ vẻ si ngốc cười nhẹ vuốt ve mặt Quý Duy Phó “Tiểu Phó...... Em...... Ọc......” Lời còn chưa dứt, Lý Hiểu Nhạc ‘ọc’ một tiếng liền nôn ra, nhất thời một mùi khó chịu thẳng tắp đánh tới, mà Lý Hiểu Nhạc sau khi nôn hết ra dễ chịu rồi lại nặng nề ngủ.
“A......!” Nhìn thấy đống hỗn độn đầy trên người mình, Quý Duy Phó sửng sốt một lát, phát ra tiếng gầm giận dữ, áp chế sự khó chịu xuống, xúc động đẩy văng cô gái vừa gây họa xong đã ngủ ngon lành xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm xả một bồn nước rồi trở về ôm Lý Hiểu Nhạc đặt vào trong bồn lau rửa sạch sẽ, đồng thời anh cũng thuận tiện làm sạch đống hỗn độn trên người mình.
Hai người một lần nữa từ phòng tắm đi ra cả người đã sạch sẽ, ga giường cũng được thay mới cẩn thận.
Đặt Lý Hiểu Nhạc trên giường dùng chăn bao lại, Quý Duy Phó theo sau
lên
giường đem cả Lý Hiểu Nhạc và chăn cùng ôm vào trong ngực, anh lúc này cũng không có dũng khí cách một cái áo tắm mỏng mà ôm Lý Hiểu Nhạc.
Cúi đầu nhìn người trong ngực, cho dù là lúc ngủ nhưng trên mặt vẫn mang tươi cười không đổi, Quý Duy Phó vươn tay nhẹ nhàng vén tóc hai bên má cô ra sau tai, yêu thương vỗ về hai má của cô.
Cô nhóc
này
thật sự là khắc tinh của anh, từ khi cô xuất hiện trong cuộc sống thì thế giới chỉ có những màu sắc đơn giản của anh liền ngập tràn
màu sắc rực rỡ.
Ảnh hưởng của cô đối với anh càng lúc càng lớn, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều có thể làm anh suy nghĩ cả ngày tuy ngoài mặt căn bản nhìn không ra.
Vừa rồi ở ghế lô khi nhìn thấy cô bị chọc ghẹo, trong lòng phẫn nộ hận không thể đem người nọ đánh chết, chậm một chút chắc anh thật khủng hoảng mất. Cảm giác như vậy anh vĩnh viễn cũng không muốn trải qua lần thứ hai. Nghĩ như vậy, Quý Duy Phó đem người trong ngực ôm chặt hơn nữa.
Lý Hiểu Nhạc đêm nay say rượu ở trong ngực Quý Duy Phó nói rõ lòng mình, nước mắt của cô từng chút một bào mòn lòng anh. Quý Duy Phó lần đầu tiên cảm thấy anh quá phận, cho dù là vì muốn chọc để cô theo đuổi nên mới không nói ra tình cảm của mình, nhưng có phải hay không anh luôn biểu hiện rất lãnh đạm, cho nên làm cô không có cảm giác an toàn như thế.
“Hưm~” Lý Hiểu Nhạc ưm một tiếng, hướng trong ngực Quý Duy Phó cọ cọ, bộ dạng yêu kiều làm Quý Duy Phó không khỏi cười khổ, cô gái này thật đúng là chết người không đền mạng. Tuy là như thế nhưng Quý Duy Phó không có buông bé con trong ngực ra, chỉ thay đổi tư thế liền ôm Lý Hiểu Nhạc nặng nề ngủ. Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng sớm hôm sau khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào tới trong phòng, chiếu đến thiên hạ đang ngủ trên giường, có vẻ là một hình ảnh ấm áp tươi đẹp. Hình ảnh yên lặng, một lúc sau ổ chăn phát ra một tiếng nức nở thống khổ, một đầu tóc rối tung từ trong ổ chăn chui ra, cô gái không ngừng tự vỗ đầu mình.
“A! Đầu đau quá!” Say rượu sau đó đau đầu là chuyện không thể tránh khỏi, say rượu có điểm tốt là sẽ thể hiện bản tính vốn có của mình ra, để người ta dám làm những chuyện bình thường không dám làm, giống như Lý Hiểu Nhạc tối qua, làm cho thể xác và tinh thần người ta thư sướиɠ mấy giờ. Nhưng phóng túng thì sẽ phải trả cái giá thật lớn, nên trí nhớ vào sáng sớm hôm sau đối với buổi tối hôm trước thật mơ hồ, đó là sự trừng phạt của việc say rượu —— đau đầu.
Lý Hiểu Nhạc ngồi trên giường dùng sức tự vỗ đâu mình, bộ dạng thống khổ vô cùng, nhưng vẫn chưa phát hiện cô đang không ở trong phòng của mình.
“Cảm giác say rượu không thích một chút nào đúng không!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, đánh gãy lời than thống khổ của Lý Hiểu Nhạc.
“Tiểu...... Phó? Anh làm sao lại......”
“Tôi làm sao lại ở đây đúng không?” Quý Duy Phó nghe Lý Hiểu Nhạc hỏi, ngồi trên giường chậm rãi tới gần cô, tà mị hỏi “Chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì em quên rổi sao?”
Đây
là một câu hỏi vô cùng mập mờ, làm cho người ta không nhịn được miên man suy nghĩ. Thử nghĩ một chút lúc say rượu cô nam quả nữ dễ xảy ra chuyện gì nhất. Trong lòng Lý Hiểu Nhạc không khỏi dâng lên một sự hưng phấn nho nhỏ, lúc này khi Lý Hiểu Nhạc mới phát hiện quần áo mặc trên người mình kì lạ, không phải đồ cô mặc hôm qua, bên trong áo tắm của khách sạn thì trần như nhộng.
“Chẳng lẽ, chúng ta đã......” Lý Hiểu Nhạc vẻ mặt mong chờ hỏi Quý Duy Phó, trong mắt không hề có chút thẹn thùng của cô gái đã mất đi đêm đầu.
Quý Duy Phó lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng là anh nghĩ nhiều rồi, thế mà lại muốn nhìn thấy sự thẹn thùng trên người cô gái này. Điều này quả thực so với việc làm anh tin tưởng trên thế giới có người ngoài hành tinh còn khó hơn.
“Đã làm sao?” Tuy rằng đã biết cô muốn hỏi gì, nhưng Quý Duy Phó lại như cũ truy hỏi, hơn nữa cơ thể còn không ngừng tiến về phía trước.
“Là cái kia cái kia...... cùng với nhau!” Khó có khi thấy được Lý Hiểu Nhạc thế nhưng đỏ mặt, hai tay bối rối quơ quơ, ôm lấy hai má phiếm hồng ngượng ngùng nhìn Quý Duy Phó. Ôi chao, làm sao lại để cho một cô gái như cô nói ra lời này chứ, ngượng ngùng muốn chết.
“Em nghĩ nhiều rồi!” Quý Duy Phó vỗ nhẹ đầu Lý Hiểu Nhạc, ánh mắt vừa mới còn đầy nhu tình giờ lại tràn ngập ghét bỏ.”Em cảm thấy tôi sẽ phát sinh chuyện gì với cô gái đang say rượu lại còn phát điên, ói lên người tôi sao?”
“A......” Chuyển biến to lớn như thế làm cho Lý Hiểu Nhạc trong thời gian ngắn không kịp phản ứng. Chẳng lẽ tối hôm qua không phải nhu tình ngọt ngào dưới ánh trăng? Mà là một người điên say rượu đi đùa giỡn người ta? OMG, ai có thể nói cho cô mọi chuyện không phải như thế đi.
Lý Hiểu Nhạc thống khổ bụm mặt, một bộ dạng không thể thừa nhận sự thật, giờ phút này trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, hình như là cô...... ôm Quý Duy Phó khóc lớn một trận? Lý Hiểu Nhạc biểu tình trên mặt nháy mắt đông cứng, lúc này không phải do cô phủ nhận, bởi vì sự thật như thế rõ ràng...... rất dọa người.
Lý Hiểu Nhạc kéo chăn tự cuộn chặt mình lại thành một khối, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt cười trêu tức của Quý Duy Phó đứng ở trên giường. Cô thề về sau không bao giờ … uống rượu nữa, uống rượu làm hỏng việc thật không sai!
Quý Duy Phó ánh mắt nhu tình nhìn Lý Hiểu Nhạc đang ảo não cuộn mình thành một khối trong chăn, khóe miệng cười tới mức rộng nhất. Nghĩ thầm không biết nếu cô nhóc kia biết tối hôm qua chính cô đã phá hủy không khí giữa hai người, không biết cô sẽ có biểu tình gì. Có thể so với hiện tại càng ảo não hơn! Nhưng tối hôm qua Lý Hiểu Nhạc lúc say rượu thật sự thực ấm áp, không bằng chờ sau này có thời gian lại để cho cô uống nữa.
Ai đó phúc hắc vuốt cằm, trong lòng đã sớm có tính toán. Nếu Lý Hiểu Nhạc biết ngay khi cô thề không bao giờ rượu nữa thì người nào đó đang tính toán xem làm thế nào để lần sau cho cô uống rượu thì không biết trong lòng sẽ thế nào?
“A...... Đúng rồi!” Đột nhiên giống như nhớ đến cái gì, Lý Hiểu Nhạc mạnh mẽ chui từ trong chăn ra, vẻ mặt kinh hoảng xuống giường bắt đầu đông tây tìm quần áo, ngoài miệng không ngừng la “Chết rồi chết rồi, chết em rồi! Đêm qua em không về nhà, bố mẹ em chắc chắn sẽ đánh chết em mất.”
“Bình tĩnh nào!” Giữ chặt Lý Hiểu Nhạc không ngừng loanh quanh tìm quần áo, Quý Duy Phó nói “Quần áo của em mang đi giặt rồi, phải nửa tiếng nữa mới xong.”
“A...... Nửa tiếng?” Lý Hiểu Nhạc há hốc mồm, nửa tiếng nữa quần áo được mang tới, sau đó cô còn phải chạy về nhà, tiếp đó chắc hẳn sẽ bị tra hỏi cặn kẽ, như vậy sẽ chết thực thảm.
“Nếu em lo lắng về việc bố mẹ em tra hỏi! Tối hôm qua anh đã gọi điện nói......” Tạm dừng một chút, vô cùng vừa lòng thưởng thức đủ bộ dạng càng hoảng sợ của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó nói thêm “Là Mễ Lộ giúp em, nói ngày hôm qua quá muộn nên em ngủ lại nhà cô ấy!”
“Thật sao, thật tốt quá!” Lý Hiểu Nhạc như trút được gánh nặng ngồi phịch trên giường, kiểu này thật làm cô tổn thọ.
Vỗ vỗ đầu Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó cười nói “Trước đi rửa mặt đánh răng, lát nữa quần áo đến đây liền trực tiếp thay đi ăn bữa sáng. Còn nữa, đây là tiền lương của em hôm qua.” Nói xong đem một phong thư đặt trước mặt Lý Hiểu Nhạc, so với tiền công thỏa thuận còn nhiều hơn một chút.
“Chỗ này...... Nhiều quá!” Hưng phấn cầm tiền đếm đếm, Lý Hiểu Nhạc có chút đau lòng lấy một ít đưa tới trước mặt Quý Duy Phó nói.
“Quản lí nói là an ủi em!”
“Oa, tốt như vậy sao! Vậy em sẽ nhận không khách khí đâu.” Vừa nghe không phải là đếm sai cho cô, Lý Hiểu Nhạc vội vàng thu tay lại, đem tiền ôm vào trong ngực, một bộ dạng tham tiền. Quý Duy Phó bất đắc dĩ đẩy nhẹ trán cô.
Nắng sớm chiều vào đôi nam nữ trong phòng, hạnh phúc đơn giản của họ lại không thể thay thế được. Từ nay hạnh phúc bắt đầu mở ra.