Edit: LinhNhiBeta: BắpHai người giống như ở nơi không người, tôi một câu cậu một câu, mặc kệ là bạn học đông đúc hay là Bạch Liên đang đứng gần đó, coi như không nhìn thấy ai.
“Anh Duy Phó …” Bạch Liên hít một hơi thật sâu, đè xuống tức giận trong lòng, giọng nói ngọt ngào vang lên.
Nghe thấy Bạch Liên gọi hắn, Quý Duy Phó thu hồi khuôn mặt tươi cười khi nói chuyện với Lý Hiểu Nhạc, xoay người nhìn Bạch Liên gật đầu, nhếch mép lộ ra một nụ cười công thức hóa, bình thản nói một câu: “Cậu đến rồi!” là coi như đã chào hỏi xong. Ngay sau đó, quay sang nhìn
Lý Hiểu Nhạc nói.”Chúng ta đi thôi! Sắp đóng cổng rồi.”
Mặc dù thái độ của anh đối với Lý Hiểu Nhạc không tính là nhiệt tình, nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra anh đối xử với Lý Hiểu Nhạc khác với những người khác.
Thái độ của Quý Duy Phó với bất kỳ người nào đều ôn hòa, lễ độ, nhưng lại hời hợt. Trước kia mọi người thấy thái độ của anh như vậy cũng không để ý, cho rằng tính anh vốn như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh với Lý Hiểu Nhạc so với bình thường lại khác nhau một trời một vực. Anh cười dịu dàng với cô, nói với cô rất nhiều, còn không ngại phiền toái mỗi ngày đều giúp cô học thêm, chân cô bị thương còn đưa đón hàng ngày.
Nhìn như vậy sao giống quan hệ bình thường hả?
Cho nên, không thể trách vì sao Lý Hiểu Nhạc lại luôn nhận được những ánh mắt có gai, bị coi là kẻ thù. Nhưng Lý Hiểu Nhạc không bị những thứ này ảnh hưởng, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực dắt xe qua, đuổi theo Quý Duy Phó phía trước.
Lúc đi qua Bạch Liên còn quay về phía cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, tức chết người không đền mạng. Mà nụ cười này của cô càng làm cho Bạch Liên quyết tâm phải xử lý cô.
Tất cả những người dám can đảm cướp đồ của cô ta đều phải trả giá thật lớn.
Lý Hiểu Nhạc đi lên song song với Quý Duy Phó. Trong lòng nhẩm lại những lời mình đã chuẩn bị từ đêm qua.
“Khụ khụ khụ…” Lý Hiểu Nhạc hắng giọng một cái, củng cố thêm can đảm trong lòng, đè nén khẩn trương.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hẹn nam sinh. Nếu như thất bại thực mất hết mặt mũi rồi.
“Tôi đi đây. ” Không bỏ lỡ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó đoán được cô có chuyện muốn nói, vì muốn cô nói ra nhanh một chút liền tạo chút áp lực cho cô.
“A? Anh đi đâu?”Theo bản năng Lý Hiểu Nhạc túm lấy gác ba ga xe Quý Duy Phó, ngăn cản anh rời đi, trước khi cô nói ra tuyệt đối không thể để cho anh rời đi.
“Em có chuyện muốn nói với anh, anh chờ một chút”
Quý Duy Phó quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ cùng chờ đợi.
“Là như thế này, anh có thấy bây giờ áp lực học tập của chúng ta rất lớn có đúng hay không?”
“Tôi thấy bình thường!”
…
Lý Hiểu Nhạc không ngờ câu trả lời của Quý Duy Phó lại hoàn toàn không giống như kịch bản mình đã chuẩn bị trước, không biết nói tiếp như thế nào.
“Em cảm thấy chúng ta nên kết hợp cả việc nghỉ ngơi nữa, cho nên em đề nghị chủ nhật này chúng ta đi chơi tiết thanh minh nhé!”
Nói một hồi những gì định nói xong, Lý Hiểu Nhạc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Quý Duy Phó, trái tim nhỏ đập thật nhanh, mong đợi câu trả lời của anh.
Quý Duy Phó hơi ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, nhìn Lý Hiểu Nhạc hỏi “Chẳng lẽ… Là hẹn hò?”
“Cái, cái gì hẹn hò, không phải đâu. Chẳng qua là học tập kết hợp với nghỉ ngơi thôi! ” Bị Quý Duy Phó trực tiếp vạch trần, Lý Hiểu Nhạc đỏ mặt lắp ba lắp bắp biện minh. Lần đầu tiên cô oán trách sự thông minh của Quý Duy Phó.
“Như vậy à…” Quý Duy Phó sờ cằm, cố ý kéo dài thời gian chờ đợi cho Lý Hiểu Nhạc sốt ruột, lúc này anh mới không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi nhớ là hôm nay lớp các em có bài kiểm tra.”
“Đúng vậy!” Không biết tại sao Quý Duy Phó lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhảy tới vấn đề thi cử, nhưng Lý Hiểu Nhạc vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Nếu như bài kiểm tra hôm nay em có thể đạt điểm tối đa, vậy tôi sẽ đáp ứng lời hẹn đi chơi vào chủ nhật này của em. ” Quý Duy Phó nói ra điều kiện của mình.
“100 điểm?” Chân mày Lý Hiểu Nhạc giật giật, nhíu chặt lại: “90… không được sao?” Vẻ mặt hy vọng hỏi.
“Thiếu một điểm cũng, không, được!” Quý Duy Phó mỉm cười làm hy vọng của Lý Hiểu Nhạc tan thành mây khói, hà khắc nói.
Thấy không thay đổi được điều kiện, Lý Hiểu Nhạc cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên chói mắt trước mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên kiên định. Nhìn Quý Duy Phó bảo đảm
“Anh yên tâm đi, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.”
Nói xong hai tay nắm thành quyền làm động tác cố gắng lên, xoay người bước đi. Cô phải đi về phòng ôn bài, lần kiểm tra này chỉ cho phép thành công
không cho phép thất bại.
Quý Duy Phó nhìn bóng lưng thiếu nữ để lại, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng mở rộng. Không biết tại sao anh vô cùng thích dáng vẻ cố gắng của Lý Hiểu Nhạc khi liều mạng làm việc gì đó. Luôn cảm thấy dáng vẻ kia vô cùng hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Cho nên anh thường xuyên giao cho cô một số vấn đề khó khăn, mà mỗi một lần chỉ cần cô đáp ứng nhất định sẽ cố gắng đi làm, bất kể quá trình gian nan, lận đận như thế, cô nhất định sẽ không buông tha đường đến thành công.
Tin tưởng lần này cô cũng giống như vậy, sẽ không để cho anh thất vọng.