- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Lại Để Yêu Anh [Đỗ Cận - Lâm Tử Dương]
- Chương 45: Là mục khiêm thư sao?
Sống Lại Để Yêu Anh [Đỗ Cận - Lâm Tử Dương]
Chương 45: Là mục khiêm thư sao?
Đỗ Cận ở lỳ trong nhà nửa tháng, Đỗ Thịnh và Lý Nhân cũng không có mở miệng hỏi thăm chuyện của cô ở thành phố K, cuối cùng chính cô nhịn không nổi hỏi bọn họ có còn quan tâm cô nữa không.
Lý Nhân ngồi trên sofa uống trà lá mà Đỗ Thịnh pha, thảnh thơi nhàn rỗi nói: “Quan tâm? Nếu con đồng ý về sau sẽ ở nhà thì mẹ sẽ thường xuyên quan tâm con.”
Đỗ Cận sờ sờ mặt, thở dài một hơi, lại nói đến chuyện này nữa rồi!
“Ai nói con không về nhà? Con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ không về thành phố K nữa, cũng không cần thiết nữa rồi.” Đỗ Cận cầm lấy tờ báo, hình ảnh Mục Khiêm Thư và Lý Vi Ngưng mỉm cười hiện lên trước mắt, từ trên báo cô cũng có thể cảm nhận rõ sự hạnh phúc của bọn họ.
Thật sự là trai tài gái sắc, rất xứng đôi…
Lý Nhân đẩy mắt kính nhìn Đỗ Cận: “Thật à?”
“Thật ạ.” Đỗ Cận vô lực, trên mặt cô không còn chút máu, tái nhợt giống như lúc nào cũng có thể suy sụp, nhưng khóe miệng vẫn cố gắng nở nụ cười yếu ớt.
Đỗ Cận, mày nhìn đi, công phu tu luyện của mày thật cao. Nhìn đôi cô dâu chú rể này, mày cũng có thể cười chúc phúc.
Trên tờ báo viết mấy chữ to đùng, Ông chủ Hoa Tư Mục Khiêm Thư và thiên kim hội đồng quản trị Lý Vi Ngưng sẽ thành hôn vào ngày hai mươi tháng năm.
Đỗ Cận khép tờ báo lại, vội vội vàng vàng nói với Đỗ Thịnh: “Ba, bữa tối con muốn ăn lẩu.”
Đỗ Thịnh nhíu mày, nhìn vào ánh mắt đã quyết của Đỗ Cận, than thở một tiếng: “Được rồi, chút nữa đi cùng ba mua đồ ăn.”
“Vâng! Con muốn ăn nồi lẩu nấu nguyên liệu cay nhất!” Đỗ Cận nhỏ giọng nói, Lý Nhân vẫn chậm rãi uống trà, giống như một chút cũng không để sự bất thường của Đỗ Cận ở trong lòng.
Ngược lại tim gan Đỗ Thịnh đều tan nát.
Bà xã của ông, cái gì cũng tốt, chỉ là quá quật cường. Haiz… cũng không biết như vậy đối với Đỗ Cận là tốt hay không tốt.
Cùng lúc đó Mục Khiêm Thư đang ngồi xét duyệt văn kiện, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn gì đó, nhưng điện thoại vẫn thủy chung không có chút tiếng động.
Mục Khiêm Thư ngẩng đầu, day day mắt, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Alo!” Điện thoại vừa vang lên lập tức đã được bắt máy, giọng nói của Mục Khiêm Kỳ theo sóng điện từ truyền đến: “Anh, tối nay có về anh cơm không?”
“Ừ, anh không ăn.” Mục Khiêm Thư hơi tiếc nuối trả lời, lặng nghe thanh âm Mục Khiêm Kỳ khẽ thở dài đến khi dần biến mất.
Có phải anh đã quá sốt ruột rồi không?
Có lẽ Đỗ Cận sẽ không thể nhanh chóng tha thứ cho anh như vậy được?
Trong lòng Mục Khiêm Thư nghĩ đến một khả năng, trong lòng anh đột nhiên trở nên hoảng loạng. Con ngươi chán chường biến thành lo lắng, anh ấn xuống một dãy số, vừa kết nối liền lập tức biến mất.
Có lẽ bây giờ ngay cả giọng nói của anh cô cũng không muốn nghe. Bằng không tại sao cô không chịu trả lời anh?
Lần đầu tiên Mục Khiêm Thư sinh ra hoài nghi với chính mình, sự hoài nghi càng lúc càng lớn giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng to.
Mục Khiêm Kỳ nhìn điện thoại đã ngắt, Lý Á ôm cô: “Làm sao vậy? Bà xã?”
Bụng Mục Khiêm Kỳ đã rất tròn, dự tính ba tháng nữa sẽ sinh. Mục Khiêm Kỳ vuốt bụng nói: “Không biết con chúng ta có mẹ kế hay không nữa.”
Lý Á làm bộ trừng mắt liếc Mục Khiêm Kỳ: “Nói vớ vẩn cái gì đó?”
Mục Khiêm Kỳ cười phì hai tiếng: “Em chỉ nói lung tung vậy thôi, anh của em nhất định sẽ đuổi cô ta đi.”
Bất kể người ta không muốn cỡ nào, thời gian vẫn không nhanh không chậm trôi qua. Đỗ Cận vẫn như trước, ngày nào cũng ở nhà ăn ăn uống uống, ngủ ngủ chơi chơi. Trên đường mấy lần còn đυ.ng phải Chu Hiểu Viện, thái độ hoàn toàn bất đồng với trước đó, nghe nói hiện tại cô ta đã ly hôn với chồng rồi.
Mỗi lần gặp Đỗ Cận đều hung hăng trừng Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận cười nhạo, nếu không có quỷ thì sao phải sợ người ta nói.
Nhưng khiến cho Đỗ Cận không ngờ rằng, đứa bé trắng như sữa kia lại không phải là con của Chu Hiểu Viện và chồng của cô ta, khó trách khi chồng cô ta ly hôn cũng không chia cho cô ta một chút tài sản gì.
Ngược lại, cuộc sống của Chu Tĩnh không tệ, lần này về nhà liền chủ động liên lạc với Đỗ Cận, ngẫu nhiên còn có thể ăn cơm uống trà, tình bạn của hai người tăng lên vùn vụt.
Đỗ Cận thật không ngờ Chu Tĩnh nhìn yên tĩnh nhưng cuộc sống của cô ấy so với cô còn đặc sắc hơn, cái gì mà chưa lập gia đình đã sinh con, còn có hai người công chức nhà nước phú quý luôn luôn chấp mê bất ngộ với cô ấy.
Đỗ Cận nhìn Chu Tĩnh ngồi một chỗ vẫn luôn lạnh nhạt, vuốt ve tóc của con gái, có lẽ tình yêu của cô ấy cũng sẽ giống như một đóa hoa.
Cô ấy là một người con gái xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người đàn ông xung quanh xứng đôi với cô ấy.
Chu Tĩnh cười yếu ớt, Đỗ Cận, cậu lại nói mấy lời ngốc nghếch rồi.
Đỗ Cận cũng cười cười, đúng vậy, đầu năm nay làm gì có người đàn ông nào tốt đẹp đâu.
Ngày hai mươi tháng năm lặng lẽ đến gần, sát ngày hôm đó Đỗ Cận chuẩn bị rất kỹ càng, không mở máy tính, không mở ti vi, không chơi điện thoại, chỉ ngủ và ngủ.
Nhưng lại không chịu nổi con gái của Chu Tĩnh kêu to từng tiếng: “Dì à, dì tới đây chơi đi, mẹ con muốn đưa con tới công viên chơi trò chơi!”
Đỗ Cận kìm chế không hét lên, nói: “Y Y nghe lời, để cho dì ngủ một chút.”
Chu Y Y không chịu, ở bên kia điện thoại khóc lóc om sòm, hơn một tháng ở cùng với Đỗ Cận, Chu Y Y đặc biệt ưa thích Đỗ Cận, làm chuyện gì cũng đều thích quấn lấy cô.
Đỗ Cận nghe thấy Chu Tĩnh ở bên kia điện thoại nói: “Y Y nghe lời, dì có việc, mẹ đưa con đi được không nào?”
“Không muốn không muốn, mẹ. Con muốn dì…” Đỗ Cận biết rõ Chu Y Y chỉ dùng kế dụ dỗ cô đi qua, nhưng cô vẫn không chịu nỗi một màn lòng mẹ thương con kia, nhấc chăn mền ra, nói to: “Ba mẹ, con đi ra ngoài một lát.”
Đỗ Thịnh nhìn bóng lưng con gái biến mất, quay sang nói với Lý Nhân đang ở trong bếp: “Bà không lo lắng à?”
Lý Nhân tiếp tục dọn dẹp phòng bếp: “Đó là ông không biết!”
Đỗ Thịnh sờ mũi.
Ông nên hỏi bà xã của ông cái gì đây?
Bà xã à, bà mới là người không biết gì cả.
Đỗ Cận chạy tới sân chơi đã là giữa trưa, cô mang một ít đồ ăn vặt đi tìm Chu Tĩnh, Chu Tĩnh đang ôm con ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ.
“Y Y!” Đỗ Cận kêu lên, Chu Tĩnh và Y Y quay sang, Đỗ Cận vẫy vẫy tay ra hiệu.
“Đến rồi đây.” Chạy tới chỗ vòng xoay ngựa gỗ, Đỗ Cận cầm đồ ăn vặt đưa cho Y Y: “Nhìn con kìa, biến thành con mèo hoa rồi.”
Chu Y Y cười cười, chạy ra ôm chầm lấy Đỗ Cận: “Dì à, dì thật tốt!”
Chu Tĩnh nắm cái mũi của Chu Y Y: “Mẹ con và dì ai tốt hơn?”
“A…” Bé con khó xử, nhìn trái rồi nhìn phải: “Con thấy dì tốt hơn!”
“Vì sao?” Chu Tĩnh khó hiểu hỏi, đây là lần đầu tiên con gái cô nói người khác tốt hơn cô.
“Bởi vì thầy giáo của con nói, dì Đỗ Cận là người tốt!” Thanh âm non nớt của Chu Y Y nói xong, Đỗ Cận thoáng đỏ mặt.
Thầy giáo của Chu Y Y quen biết Đỗ Cận, chỉ là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi bình thường, con người rất ôn hòa, nhìn ai cũng là vẻ mặt mỉm cười.
Đỗ Cận đã gặp mấy lần, mấy lần cô thay Chu Tĩnh đón Chu Y Y thì quen biết được, mỗi lần cô tới luôn nhìn thấy nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời của anh ta.
Là một người khác hoàn toàn với Mục Khiêm Thư.
Lại khiến cô càng thêm nhớ tới Mục Khiêm Thư.
Dáng người lạnh lùng của anh, khí chất lỗi lạc của anh, ngữ điệu lạnh nhạt của anh, cuối cùng là hình ảnh anh không chút lưu tình xoay người rời đi.
“Dì ơi?” Chu Y Y gọi Đỗ Cận đã rơi vào trầm tư, Đỗ Cận sững sờ, phát hiện mẹ con Chu gia đang nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú.
“Dì ơi… Không phải dì cũng cảm thấy thầy giáo của con tốt chứ?” Trong thế giới đơn giản của Chu Y Y, thật sự rất tuyệt, thầy giáo của bé cảm thấy dì Đỗ Cận tốt, chính là đang thích dì Đỗ Cận rồi.
Hiện tại nếu dì Đỗ Cận cũng cảm thấy thầy giáo tốt, vậy đó cũng chính là thích rồi!
“Y Y nói cái gì vậy, mới bé tí đã không học theo gương tốt rồi!” Đỗ Cận làm bộ trách cứ, nói thì nói nhưng vẫn không có chút khẩu khí dọa nạt gì cả.
“Đỗ Cận.” Chu Tĩnh cũng biết người thầy giáo kia rất không tồi, cô thấy Đỗ Cận độc thân, tất nhiên là rất muốn tác hợp.
“Chu Tĩnh, mình có bạn trai rồi.” Đỗ Cận cắt đứt hậu họa, hơn nữa trong lòng cô không bỏ Mục Khiêm Thư ra được.
Biết rõ người kia sắp kết hôn…
Tình yêu thật sự kỳ quái, khiến cô trở thành như vậy, không muốn anh đến gần, bây giờ lại mong anh đến.
Chu Tĩnh câm nín, tình hình thực tế của Đỗ Cận cô không rõ lắm, lần này nhìn thấy Đỗ Cận một mình trở về nhà hơn một tháng, liền nghĩ cô ấy hẳn còn độc thân. Hơn nữa thường xuyên đi chơi cũng không thấy cô ấy có cuộc điện thoại mập mờ nào.
Cô còn nghĩ cô ấy không có đối tượng.
“Xấu hổ quá.” Một lát sau Chu Tĩnh mới mở miệng, Đỗ Cận trả lời: “Cái gì mà xấu hổ, cậu là muốn tốt cho mình chẳng lẽ cậu sai.”
Hai người nhìn nhau cười cười, đề tài này xem như bỏ qua.
Chu Y Y chơi một hồi liền cảm thấy mệt, cô bé ồn ào muốn ăn kem, Chu Tĩnh mắng Chu Y Y rắc rối nhưng vẫn đồng ý đi mua.
Chu Y Y nhìn Chu Tĩnh đi rồi mới lôi kéo Đỗ Cận chơi tàu lượn siêu tốc, Đỗ Cận khăng khăng không chịu, Chu Y Y có tiền sử bệnh tim, không thể chơi những trò mạo hiểm như vậy.
Vừa vặn cô cũng nhìn thấy một trò chơi nhẹ nhàng.
“Dì à… Con xin dì đấy được không? Chúng ta đi chơi chút thôi, khẳng định không có chuyện gì đâu!” Chu Y Y vừa nói vừa chỉ vào những đứa bé khác trên tàu lượn, Đỗ CẬn nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ nhỏ giống như Chu Y Y đang ngồi trên tàu lượn, được người nhà bảo vệ.
Sắc mặt Đỗ Cận có chút khó xử, cô không muốn nhìn thấy thần sắc thất vọng của Chu Y Y, nhưng lại không muốn dùng thân thể của cô bé ra đùa giỡn, cuối cùng thỏa hiệp, nếu Chu Tĩnh trở về cho phép Đỗ Cận mới làm.
Sắc mặt Chu Y Y oán giận, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Cận.
Đỗ Cận biết, nếu Chu Tĩnh trở về chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng cô cũng cho rằng, thân thể trẻ em rất yếu so với người lớn, Đỗ Cận vuốt ve tóc của Chu Y Y thương lượng: “Y Y nghe lời, chờ con hiểu chuyện, con sẽ hiểu sự quan tâm của mẹ con và dì.”
Chu Y Y yên lặng, giương mắt lên chăm chú nhìn Đỗ Cận, nhỏ giọng nói với cô: “Dì, con chỉ sợ không thể đợi tới ngày đó…”
Đỗ Cận nghe thấy sững sờ, cô thật không ngờ đứa bé này lại nghĩ xa như vậy, cô vuốt tóc của Chu Y Y: “Sẽ không đâu, khẳng định sẽ có một ngày như vậy!”
Chu Y Y vâng một tiếng, nhào vào lòng Đỗ Cận, Đỗ Cận ôm Chu Y Y, khóe mắt chợt thấy hình bóng một người, thân thể của cô lập tức sửng sốt.
Là Mục Khiêm Thư ư?
Hình bóng vừa mới nãy là Mục Khiêm Thư sao?
Đỗ Cận hơi giật mình, nhìn kỹ lại chỗ vừa nãy, bóng dáng kia đã sớm biến mất không còn thấy gì nữa.
Đỗ Cận cười nhạo chính mình, từ khi nào cô đã xuất hiện ảo giác rồi.
Chỉ sợ hiện tại người đàn ông này đang cùng vị hôn thê của anh ngọt ngào ở bên nhau.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Lại Để Yêu Anh [Đỗ Cận - Lâm Tử Dương]
- Chương 45: Là mục khiêm thư sao?