Sáng thứ năm Đỗ Cận đi mua vé xe lửa, cô xách túi lớn túi nhỏ chen chúc vào cửa kiểm vé. Điện thoại rung, Đỗ Cận hấp tấp buông hành lý, lấy điện thoại ra.
Từ sau khi Mục Khiêm Thư nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, cô đã cương quyết đổi nhạc chuông, tuy vậy Mục Khiêm Thư có vẻ tương đối thích bài hát kia.
“Alo? Anh đến đâu rồi?” Đỗ Cận hỏi Mục Khiêm Thư, hai ngày nay Mục Khiêm Thư bề bộn công việc, thỉnh thoảng nhắn tin cũng đợi rất lâu mới có thể nhận được hồi âm. Đêm qua lại càng tăng căng đến khi trời rạng sáng.
Đỗ Cận chép miệng tắc lưỡi, khi đó cô đã cùng Chu Công bay đến phương trời nào rồi.
Cô còn tưởng rằng đến cuối năm sẽ không quá bận rộn, ai biết được Mục Khiêm Thư càng lúc càng đầu tắp mặt tối.
Mục Khiêm Thư cũng không có giải thích với cô là vì anh muốn đem mấy ngày nghỉ ngơi này đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Chuyện này một mình anh mệt mỏi là được rồi.
“Đến rồi, em ở đâu?” Ở bên phía Mục Khiêm Thư rất ồn ào, còn có tiếng rao bán gia súc. Đỗ Cận ngẩng đầu, Mục Khiêm Thư đã đến sân ga ở bên cạnh.
“Ở đây! Bên tay phải của anh đấy!” Đỗ Cận kêu lên trong điện thoại, Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Cận vẫy tay mới mình, anh mím môi cười nhẹ, cũng vẫy tay với Đỗ Cận.
Vé xe lửa chưa đến mức túng thiếu, tuy nhiên người lên xe lửa so với bình thường nhiều hơn vài lần, nhưng không phải người nào cũng có. Ngoại trừ hơi chen chúc một chút nhưng cảm giác cũng không có mùi gì lạ. Đối với tình cảnh như vậy Đỗ Cận đã rất hài lòng.
Miền Nam nghĩ lễ hơi muộn, hằng năm phải đến ngày hai mươi cô mới có thể về nhà, mỗi lần chen lấn mới được mấy mét mà đã hao mất bốn năm cân thịt. Hơn nữa còn có mùi hôi đến chịu không nổi, đột nhiên cô cảm thấy hiện tại thật giống như là thiên đường…
Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư đi lên xe lửa, đem hành lý để lên phía trên. Sau đó ngồi bên cạnh Đỗ Cận.
“Hành lý của anh đâu?” Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư ngồi xuống, tò mò hỏi.
“Đến đó anh mua một ít là được rồi.” Mục Khiêm Thư dựa vào chỗ ngồi, nhắm mắt lại, tựa như rất mệt mỏi.
Đỗ Cận thức thời không nói gì thêm, vé cô mua là vé ngồi, khoảng thời gian này cũng chỉ có thể mua được vé ngồi. Trước đó Mục Khiêm Thư hỏi cô chuyện mua vé có cần anh giúp, cô một lời bác bỏ.
Bây giờ nhìn bộ dạng mệt mỏi của Mục Khiêm Thư như vậy, trong lòng Đỗ Cận có chút áy náy. Có phải cô luôn không nghe lời hay không?
Mục Khiêm Thư biết Đỗ Cận nghĩ ngợi lung tung, lấy tay xoa mu bàn tay Đỗ Cận, cảm giác ấm áp vì thế mà ập đến.
“Đừng nghĩ lung tung.” Quăng xong bốn chữ này, Mục Khiêm Thư chìm vào giấc ngủ. Cô nhìn khuôn mặt khi ngủ của Mục Khiêm Thư mà ngẩn người.
Lúc anh ngủ luôn biểu lộ vẻ yên ổn, tuy anh một mực không biểu đạt cảm xúc gì ra ngoài, nhưng Đỗ Cận cảm nhận được bây giờ anh đã buông thả mọi thứ. Im lặng ngủ bên cạnh cô, anh rất yên tâm.
Trên xe lửa lần lần lượt lượt có người qua lại, đối diện Đỗ Cận là hai nữ sinh, hẳn là sinh viên. Trong lòng một cô bé còn ôm laptop. Đối với hai cô bé này Đỗ Cận chỉ khẽ cười.
Cô bé có tướng mạo có chút xinh xắn thấy Đỗ Cận nhìn qua liền cúi đầu nghịch điện thoại. Còn nữ sinh hơi mập mạp bên cạnh ngược lại chỉ cười khẽ với Đỗ Cận.
Mục Khiêm Thư tựa bên vai Đỗ Cận, trên người đắp chiếc chăn mỏng, tóc trán rơi xuống mặt. Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư nhíu mày, cô dùng ngón tay vén nhẹ tóc Mục Khiêm Thư, vuốt qua một bên.
Cô bé hơi mập ôm sách vở ra sức đọc lấy đọc để, hoàn toàn chìm vào thế giới của mình. Còn cái vị tướng mạo hơi xinh xắn kia lúc nghịch điện thoại còn có thể vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt ngắm Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận hơi hối hận đã vén tóc Mục Khiêm Thư lên rồi…
Từ thành phố K về thành phố L ước chừng khoảng năm tiếng ngồi xe, Đỗ Cận cho rằng Mục Khiêm Thư sẽ ngủ một mạch đến thành phố L, ai ngờ anh chỉ ngủ có hai tiếng đã tỉnh.
“Đến đâu rồi?” Mục Khiêm Thư vừa tỉnh dậy, thanh âm còn hơi khàn khàn, dùng tay vuốt vuốt sống mũi.
“Tỉnh rồi à? Sao anh không ngủ thêm chút đi.” Đỗ Cận hoàn hồn trong mạch suy nghĩ, cô quay sang, Mục Khiêm Thư đã ngồi thẳng dậy, chăn mỏng trên người rơi xuống, Mục Khiêm Thư lắc đầu.
“Ừ.” Mục Khiêm Thư đem chăn mỏng đắp lên người Đỗ Cận: “Tay lạnh như vậy còn không biết giữ ấm.”
Đỗ Cận ôm chặt chăn: “Em biết rồi.”
Mục Khiêm Thư đang nói chuyện cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, anh nhìn về phía cô bé ngồi ở đối diện. Một nữ sinh rất đẹp, chỉ là ánh mắt như vậy, Mục Khiêm Thư đã nhận nhiều rồi.
Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư nói với cô bé hơi mập kia: “Em gái, có thể cho tôi mượn một cuốn sách không?”
Cô bé mập kia hiển nhiên kinh hãi lắp bắp, cô bé thấy ánh mắt Mục Khiêm Thư phóng tới, hơi mất tự nhiên cà lăm nói: “Có, có thể ạ.”
Mục Khiêm Thư lấy một cuốn sách lập trình, sau khi anh mở sách ra, Đỗ Cận nhìn thấy anh trốn dưới cuốn sách nháy mắt với mình mấy cái.
Đỗ Cận che miệng nở nụ cười, người đàn ông này lúc này sao giống trẻ con như vậy?
Cô bé xinh xắn kia nhìn hành động của Mục Khiêm Thư, thẩy điện thoại lên mặt bàn, hừ một tiếng. Sau đó lại bắt đầu cầm điện thoại lên gọi.
Đỗ Cận phủ chăn lên đầu, cũng nháy mắt với Mục Khiêm Thư mấy cái.
Trong chốc lát liền nghe thấy cô bé ở đối diện dùng tiếng anh không quá lưu loát nói chuyện. Cô còn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mục Khiêm Thư.
Lần này Đỗ Cận không có che miệng cười nữa, cô cười với Mục Khiêm Thư nhỏ giọng nói: “Anh đoán cô bé kia có biết chuyện anh đã từng ra nước ngoài du học hay không?”
Mục Khiêm Thư trực tiếp lấy cuốn vở lên che mặt, một tay cầm lấy chăn mỏng của Đỗ Cận phủ lên đầu cô.
Lúc đến thành phố L đã một giờ chiều, Đỗ Cận không có gọi điện thoại thông báo cho Đỗ Thịnh, cô muốn dành cho bọn họ một sự bất ngờ.
Chỉ có điều, Đỗ Cận hẳn là đã không chú ý rằng cái người bên cạnh cô mới đúng là ĐẠI! BẤT! NGỜ!
Mục Khiêm Thư theo Đỗ Cận chuyển mấy tuyến xe mới đến được một căn hộ nhỏ, Mục Khiêm Thư nhìn cảnh vật xung quanh mình, rất không tồi, phía trước căn hộ nhỏ có chợ còn có trường học và cả công viên nhỏ. Hơn nữa cây cối ở đây cũng rất tốt, tuy qua mùa đông nhưng trên cây vẫn còn những chiếc lá có đỏ có xanh, vừa nhìn đã thấy thật đẹp.
Mục Khiêm Thư theo Đỗ Cận đi vào tầng trệt, tầng lầu kiểu cũ, không có thang máy, phải leo bộ lên lầu bốn, lưng cõng nhiều hành lý như vậy. Dù Mục Khiêm Thư thường xuyên rèn luyện cùng có chút chịu không nổi.
Đỗ Cận càng khỏi nói, sau khi làm việc ở Hoa Tư thì không còn tập luyện nữa, xem ra việc tập luyện thật sự là không thể bỏ qua được. Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận dựa ở trên cửa thở không ra hơi, thầm quyết định khi nào quay về thành phố K nhất định phải giúp cô chạy bộ mới được.
Đỗ Cận dựa trên cửa, trên trán đã có một tầng mồ hôi, cô hữu khí vô lực gõ cửa: “Ba, mẹ, mở cửa!”
Mục Khiêm Thư buông hành lý, kéo người Đỗ Cận qua. Đứng trước cửa cằn nhằn gõ ba tiếng. Khóe miệng Đỗ Cận hơi xị xuống, không cần nghiêm trọng như vậy chứ…
Trong cửa truyền đến giọng nói: “Ai vậy?”
Đỗ Cận nghe thấy liền nhận ra là giọng nói của Đỗ Thịnh, cô có chút xúc động: “Là con! Ba!”
Đỗ Thịnh nghe ra giọng nói con gái, kích động mở cửa: “Tiểu Cận! Con về rồi! Sao không gọi điện cho ba đi đón con! Nhanh! Nhanh lại đây để ba ôm một cái! Ồ, sao con cao thế?”
Mặt mũi Đỗ Cận tràn đầy vạch đen đứng sau lưng Mục Khiêm Thư: “Ba! Con ở chỗ này!”
Mục Khiêm Thư kéo Đỗ Cận ra một chút: “Cháu chào bác trai.”
Đỗ Thịnh mặt mo hơi không nhịn được, ông đỏ mặt nói: “Con gái ngoan! Ai vậy con?”
Đỗ Cận kéo tay Đỗ Thịnh vào phòng, Mục Khiêm Thư cũng xách đồ theo vào: “Ba, đây là bạn trai con.”
Mục Khiêm Thư đặt những thứ trên tay xuống, đứng thẳng lưng. Đỗ Thịnh nhìn nhìn Mục Khiêm Thư, quyết định quay về phòng. Đỗ Cận đi theo sau lưng ông: “Ba! Ba làm sao vậy, sao ba không chào đón người ta?”
Đỗ Thịnh nói vọng lại: “Ba đi lấy kính lão!”
Đỗ Cận: “…”
Lý Nhân ở trong phòng nhìn thấy Đỗ Thịnh đi đến, bà kéo chăn xuống: “Ai thế?”
Đỗ Thịnh mang theo mắt kính, đi đến bên giường: “Là Tiểu Cận.”
Lý Nhân rất kích động nói: “Tiểu Cận về rồi à?”
Đỗ Thịnh gật gật đầu, còn bỏ thêm một câu: “Còn dẫn theo cả bạn trai.”
Khẩu khí không quá chào đón, ông vẫn nhớ nỗi ghét bỏ cái ôm vừa nãy…
Lý Nhân vui mừng: “Thật sao? Tiểu Cận có đối tượng? Là người như thế nào?”
Đỗ Thịnh kéo cánh tay Lý Nhân đang lôi tay của ông xuống: “Bà tự nhìn đi!”
“À, được!” Lý Nhân nói xong đã xuống giường chuẩn bị chạy đến phòng khách, Đỗ Thịnh dùng tay xoa cái trán: “Trở lại đã!”
“Sao thế?” Lý Nhân khó hiểu nhìn Đỗ Thịnh.
“Quần áo của bà!” Đỗ Thịnh nhắc nhở, Lý Nhân vừa mới chuẩn bị ngủ trưa, đã đổi thành áo ngủ, mặc cái này mà ra ngoài thật không ổn.
Đỗ Thịnh cầm quần áo của Lý Nhân đặt vào tay bà: “Tôi ra ngoài coi trước, xem thử xem chuyện gì đã.”
Lý Nhân gật gật đầu: “Tôi tới ngay.”
Đỗ Thịnh ra khỏi phòng, Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà bày rất nhiều thuốc bổ, Đỗ Thịnh hắng giọng: “Cậu kia, cậu là bạn trai Tiểu Cận à?”
Mục Khiêm Thư khiêm tốn nói: “Vâng ạ.”
Đỗ Thịnh khoát khoát tay: “Không cần áp lực như vậy, thả lỏng một chút.”
Đỗ Cận cười nhìn Mục Khiêm Thư để anh thả lỏng một chút. Ba của cô vừa mới đi vào đã mặc thêm một cái áo khoác, lúc này nút áo khoác lẫn lộn hết cả rồi.
Đỗ Cận đi qua bên người Đỗ Thịnh, giúp Đỗ Thịnh cài lại nút áo, cài từng cái từng cái. Trong thoáng chốc ý nghĩ quay trở về thời còn bé, ánh mắt cô hơi hồng, mũi nghẹn ngào.
“Tiểu Cận!” Lý Nhân xúc động, đã nửa năm không thấy con gái, bà nhìn Đỗ Cận đang đứng cạnh Đỗ Thịnh, giúp Đỗ Thịnh chỉnh lại quần áo, bỗng nhiên cảm thấy con gái đã trưởng thành.
“Mẹ!” Đỗ Cận nhìn thấy Lý Nhân đi ra, vội vàng chạy đến nhào vào lòng Lý Nhân: “Mẹ, con rất nhớ mẹ…”
Lý Nhân vuốt đầu Đỗ Cận: “Thật ư? Con đã về rồi.”
Đỗ Cận rầm rì hai tiếng không nói gì, Mục Khiêm Thư đứng thẳng người: “Cháu chào bác gái.”
Lý Nhân nhìn Mục Khiêm Thư, nhìn rồi lại nhìn, lông mày hơi nhăn lại, giọng nói của bà hơi lạc hỏi: “Cậu họ Mục?”
Đôi mắt Mục Khiêm Thư sáng lên, thần sắc vẫn bất động, khom người xuống: “Đúng ạ.”
Đỗ Thịnh giơ ngón cái ra với Lý Nhân: “Được đấy bà xã! Bà biết xem bói hồi nào vậy?”
Lý Nhân tức giận trừng Đỗ Thịnh: “Ông mới xem bói!”
Tuy Đỗ Cận không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm thấy không khí có chút không đúng, cô vội vàng ôm người Lý Nhân: “Mẹ! Có cơm không? Con đói muốn chết rồi!”
Lý Nhân nhìn Mục Khiêm Thư lại nhìn Đỗ Cận: “Vẫn như vậy, quỷ háo ăn!”
Đỗ Thịnh cũng cười tủm tỉm nhìn Đỗ Cận và Lý Nhân, Mục Khiêm Thư theo đuôi Lý Nhân vào bếp, Đỗ Cận vừa định tiến vào đã bị Mục Khiêm Thư đuổi ra ngoài.
Đỗ Cận tức giận với Đỗ Thịnh, lải nhải: “Đến cùng đây là nhà con hay là nhà anh ấy vậy!”
Đỗ Thịnh vỗ vỗ mu bàn tay Đỗ Cận: “Con gái lớn không dùng được nữa rồi.”
Đỗ Cận rút bàn tay ra: “Ba!”
Mục Khiêm Thư đi vào phòng bếp, Lý Nhân đã thu hồi nụ cười. Biểu tình có chút lạnh lùng: “Biết tôi là ai không?”
Mục Khiêm Thư cũng biểu lộ sự kính trọng, thấp giọng nói: “Cháu biết.”
Trên mặt Lý Nhân bộc lộ sự không vui càng thêm rõ ràng: “Đã biết rõ vì sao còn đến gần Tiểu Cận, cậu biết tôi và ba nó chỉ hy vọng nó có thể…”
Mục Khiêm Thư nhìn thẳng vào mắt Lý Nhân, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Bởi vì cháu muốn chăm sóc cho cô ấy.”
Lý Nhân bị ánh mắt chăm chú của Mục Khiêm Thư trấn áp. Trong lúc nhất thời quên mất cần phải nói cái gì. Giọng nói Đỗ Cận từ bên ngoài phòng bếp truyền đến: “Mẹ! Xong chưa?”
Lý Nhân nghe thấy tiếng nói, khóe môi rốt cuộc hiện lên nụ cười mỉm: “Được rồi được rồi! Thực sự là kiếp trước thiếu nợ cậu!”