Chương 2.2

“To gan! Ngươi có biết đây là đâu không?” Trong nháy mắt thị vệ đã bao vây cô gái, dùng vẻ mặt nghiêm nghị cầm thanh mâu dài chỉ vào, lại thấy cô gái một tay chống lưng ngựa, thong thả nhảy xuống. “Dĩ nhiên là biết ở đây là phủ đệ của một tên cẩu quan, ta mới không cần khách khí.”

“Làm càn, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa phải không!” Nam tử trung niên tức giận chỉ vào Hoắc Hạm Yên. “Người đâu, bắt ả lại cho ta!”

“Bắt? Chỉ bằng bọn họ?” Hoắc Hạm Yên khẽ nâng mi mắt, nắm chặt roi, từng bước từng bước tiến tới cửa lớn của Tạ phủ làm cho mấy nam tử sợ hãi lui về phía sau.

Thị vệ trước cửa Tri phủ trợn to mắt, mặt lộ vẻ hung tàn, không vì trước mặt là một vị cô nương mà có chút nhường nhị, ra tay hết sưc trực diện, ánh sáng lạnh của binh khí xẹt qua hai má của Hoắc Hạm Yên. Hoắc Hạm Yên nghiêng người tránh ra, nhấc chân đạp mạnh tên thị vệ xuống đất. Rồi bay lên tránh thoát cây mâu ở phía sau. Cười lạnh một tiếng, giơ trường tiên(*) lên cuốn rơi toàn bộ binh khí của bọn thị vệ, vốn định giáo huấn nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao đến cuối cùng lại mơ hồ có sát khí, dùng trường tiên không hề lưu tình.

(*) tiên là 1 dạng vũ khí của TQ cổ (giống như trường mâu), Hình dạng của tiên giống như đốt tre làm bằng sắt thép, cho nên còn gọi là tiêm thép đốt tre. Ai coi phim Bố Y thần tướng thì sẽ biết, vũ khí Lai Bố Y dùng cũng là 1 loại trường tiên.

Năm đó khi Hoắc vương chưa được phong vương, từng lấy trường tiên tung hoành giang hồ, trên giang hồ được gọi là Tán Hồn tiên. Hoắc Hạm Yên học võ từ nhỏ, hạ vài tên thị vệ nhỏ này chỉ như chơi một trò chơi. Chưa đến một chén trà, Hoắc Hạm Yên nhìn binh khí đầy trên mặt đất đầy và tiếng kêu than không ngừng của bọn thị vệ.

Đi tới cửa lớn, dùng trường tiên cuốn nam tử trung niên lại gần, xách cổ áo gã lạnh lùng hỏi “Ai dám bắt ta?”

“Cô nương tha mạng ~~ Cô nương tha mạng!” Nam tử trung niên hoảng sợ lui về phía sau, lại bị trường tiên quấn lại thật chặt.

Vừa rồi ông lão nhìn thấy thị vệ nằm trên mặt đất, kinh ngạc mở to hai mắt, dường như chưa từng gặp qua cô nương dũng mãnh như vậy. Ông lão định thần vội vàng vọt vào trong tìm nữ nhi, Hoắc Hạm Yên cũng không trì hoãn, áp giải trung niên nam tử đi về phía trước. “Đi! Đưa ta đi tìm Ninh Viễn hầu gia.”

Bên trong nghe được động tĩnh, thị vệ vội vàng chạy tới cầm gậy gỗ. trường đao vây quanh Hoắc Hạm Yên và ông lão, muốn động thủ lại sợ làm bị thương nam tử trong tay nàng, đành từng bước lui về phía sau.

“Đại nhân cứu mạng ~~! Đại nhân cứu mạng!” Tới gần phòng chính nam tử trung niên sợ hãi kêu lên.

Hoắc Hạm Yên đạp mạnh vào cửa phòng chính, ‘Ầm’ một tiếng cửa lớn trực tiếp bị mở ra, đập vào mắt là một nam tử mặc đồ màu tím, đầu đội mũ kim quan, cùng một thiếu niên phong tư lỗi lạc, trên đầu gối là một nữ tử quần áo xộc xệch đang cười yêu mị, đôi mắt thiếu niên toát lên vẻ ngông ngênh, bất cần đời, dễ dàng làm người ta hãm sâu trong đó. Ngay cả khi hắn đang dính dấp với một nữ tử thanh lâu cũng không hề giảm đi sự ngang tàn đó. Nữ tử trên người hắn dù bị những ánh mắt trần trụi nhìn ngó cũng không hề ngượng ngùng bưng chén rượu lên ghé vào môi hắn. Mấy vị quan viên còn lại đều đang chúc rượu nhau hoặc là say rượu trêu đùa mỹ nữ. Khi cửa bị mở tung mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt đều nhìn về phía cửa, Tiết Nghiêm khẽ nhíu mày.

Tạ tri phủ đang hầu rượu Ninh Viễn hầu, lập tức đẩy vũ nữ bên cạnh ra, người còn men say loạng choạng đứng lên, mơ màng nhìn nam tử trung niên lăn hai vòng trên đất, mới phản ứng lại, bước nhanh đi tới cửa mồm miệng không rõ hô: “Kẻ nào to gan như thế?! Quấy rầy Hầu gia uống rượu!”

Hoắc Hạm Yên không nhanh không chậm thong thả bước vào đại sảnh, mắt nhìn thẳng người đang ngồi ở vị trí trung tâm, thân thể nàng không tự kiềm được khẽ run lên, đôi mắt nàng bỗng nhiên đỏ ửng, làn môi lại trắng bệch.

Phu quân......

“Hoắc Hạm Yên?” Tiết Nghiêm có chút nghi hoặc nhìn người vừa xông vào, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn khép nhẹ mi mắt cười khẽ một cái. Với tư thái chẳng hề để ý, hắn đẩy nữ tử tuyệt sắc trên đùi xuống, sửa lại vạt áo rồi đi xuống bậc thang.

Nhìn Tiết Nghiêm càng ngày càng tới gần mình, Hoắc Hạm Yên mới giật mình phục hồi tinh thần lại, đây không phải phu quân của ba năm sau, cũng không phải người lạnh lùng trấn giữ biên thành hai mươi năm sau, mà là người ăn chơi trác táng đứng đầu kinh thành -- Ninh Viễn hầu gia Tiết Nghiêm.

Hoắc Hạm Yên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cao ngạo ngẩng đầu cười lạnh: “Ninh Viễn hầu gia vui sướиɠ quá nhỉ, bên ngoài có mấy vạn nạn dân trôi dạt khắp nơi, Hầu gia lại còn có tâm tư tại đây uống rượu.”

“Ái chà, thì ra ngươi chạy tới đây là vì muốn dạy dỗ ta?” Tiết Nghiêm đi tới trước mặt Hoắc Hạm Yên, khoanh hai tay trước ngực giễu cợt nàng.

Ánh mắt Hoắc Hạm Yên nhìn thẳng vào Tiết Nghiêm, nàng thẳng sống lưng lớn tiếng nói: “Dạy dỗ thì thế nào? Ta còn muốn đánh luôn cả ngươi!”

Tạ Tri phủ chưa gặp qua nữ tử nào dám vô lễ với Hầu gia như thế, nhất thời sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, rượu cũng tỉnh không ít. Ninh Viễn hầu gia có tiếng là hỉ nộ vô thường, khắc trước còn trêu đùa bỡn cợt, ngay sau đó lại có thể là mất mạng nơi cửu tuyền. Lúc nghe nói người trợ giúp thiên tai là vị này gã đã sớm tìm hiểu những thứ hắn yêu thích, tìm vài tuyệt sắc mỹ nữ và vài thanh niên cường tráng dâng lên cho Hầu gia, con đường làm quan sau này nhất định sẽ thăng tiến. Gã vẫn luôn chân chó với Hầu gia, nghe Ninh Viễn hầu nói một tiếng “Làm càn”, gã lại theo đó lớn tiếng quát Hoắc Hạm Yên: “Làm càn! Người đâu tới đây! Mau lôi này nữ tử này ra ngoài đánh cho ta!”

Tiết Nghiêm mặt không thay đổi quay đầu lại, ngón trỏ theo thói quen xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái. “Tạ Thành Kim, dám động thủ với Hoắc quận chúa, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Tạ Tri phủ đang ra uy, cả người bỗng nhiên ướt đẫm mồ hôi, vừa nghe thấy lời nói của Tiết Nghiêm, mặt gã tái đi sợ tới mức hai chân run lên suýt không đứng vững. “Hoắc...... Hoắc quận chúa......” Cô nương này là quận chúa, trong Đế đô họ Hoắc chỉ có một vị quận chúa, đó là tiểu quận chúa ở Hoắc vương phủ, là chất nữ được đương kim Thái hậu đích thân chỉ hôn, nhất thời cả ý nghĩ muốn chết cũng có liền quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

“Cút ra ngoài!” Tiết Nghiêm nói rất nhẹ lại làm cho người ta có cảm giác uy hϊếp tràng ngập. Tạ Tri phủ vừa đi đến cửa, nghe được giọng nữ sau lưng truyền đến thì lập tức dừng lại,“Khi về đến nơi! Tạ Thành Kim, lập tức thông báo phát lương thực, nói đây là ý của Hầu gia.”

“Chuyện này......” Tạ Tri phủ quay đầu có chút khó xử nhìn Tiết Nghiêm, cả hai người này, người nào gã cũng không đắc tội nổi.

“Hoắc Hạm Yên, ta --nói – khi -- nào!?” Tiết Nghiêm nhíu mày, nghiến răng gằng từng chữ.

Hoắc Hạm Yên đang muốn mở miệng cãi lại, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, trên mặt nàng lại nở một nụ cười, “Ngươi chưa từng nói, nhưng ta nói.” Quả nhiên Tiết Nghiêm sửng sốt, đưa mắt nhìn Tạ Tri phủ cười nói: “Ngươi còn ở đây làm gì, còn không mau thi hành lệnh đi? Ngươi muốn bản hầu gánh tội danh chậm chễ cứu trợ thiên tai à?”

“Không...... Không dám......” Nói xong Tạ tri phủ lấy tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra khỏi chính sảnh, như thể sau lưng có hổ báo đang đuổi theo hắn.