Chương 15 : Khắc cung quy

Ngự Hoa viên.

Nơi góc tường trồng vài bụi trúc lá trúc nhỏ hơi hơi đong đưa theo gió phát ra âm thanh sàn sạt rất nhỏ, cuối xuân cây cỏ xanh um tươi tốt mang theo hương thơm làm say lòng người, từ xa nhìn vào sẽ thấy một mảnh ánh sáng vàng nhạt trong suốt lung linh, cùng với hoa tươi và cây cối cảnh vật như một bức họa yên tĩnh. Nhưng đây không phải là nơi có cảnh sắc đẹp nhất Ngự Hoa viên, nơi hấp dẫn người ta nhất là Tây Lương đình nơi có hoa Mẫu Đơn màu đỏ thẫm, các cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp như không có điểm dừng cuối, lại mang theo vài phần đoan trang ung dung, nhu hòa quyến rũ của riêng mình. Cảnh sắc xinh đẹp như vậy nhưng lại không được người tới đặt vào mắt.

“Quận chúa, vừa rồi vị Như Tố phu nhân kia không có lễ phép như thế, Quận chúa cần gì phải khách khí với nàng?” cho tới bây giờ trong bụng Tố Ngôn vẫn đang nén giận, rõ ràng là nàng đưa thϊếp mời Quận chúa đến nhưng sau đó lại lặng im không nói gì, chỉ biết chăm sóc cây cỏ của nàng, quả thực không đặt Quận chúa vào mắt.

Hoắc Hạm Yên mặc váy dài màu xanh nhạt trên đó có thêu mấy đóa màu bạc đi tới Tây Lương đình mỉm cười xoay người nhìn thẳng vào nàng cười khanh khách trấn an tiểu nha hoàn nhà mình, vỗ vỗ tay nàng nói “Không cần tức giận nữa được không? Sẽ không có lần sau đâu cho dù có ta cũng sẽ không đi được không?”

Nhìn Quận chúa bộ dạng chẳng hề để ý, Tố Ngôn đành phải tự mình tức giận, âm thầm vặn khăn tay ở trong lòng nguyền rủa Như Tố phu nhân. Nhận thấy Tố Ngôn còn chưa hoàn toàn tiêu tan cơn giận Hoắc Hạm Yên không khỏi thở dài, nếu sớm biết thì đã không mang Tố Ngôn đi, hôm nay người nọ chính là không được tự nhiên. Nhìn hoa Mẫu Đơn kiều diễm lại nhớ tới nơi mình đang ở có phần trắng trong thuần khiết quá mức bèn chuyển đề tài.“Tố Ngôn, hoa Mẫu Đơn ở Ngự Hoa viên nở thật xinh đẹp so với Lục Phương các không hề thua kém, hay là chúng ta hái hai đóa về để phong cảnh tươi mới một chút.”

“Dạ. Quận chúa, chúng ta hái màu đỏ đi để cùng màu với hoa ở vương phủ.” Tố Ngôn chỉ về phía hoa đang nở rộ vô cùng diễm lệ sau lưng Hoắc Hạm Yên.“Quận chúa, đóa hoa sau lưng người là xinh đẹp nhất.”

Hoắc Hạm Yên xoay người hái đóa hoa Mẫu Đơn cách đó không xa xuống, nhìn đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ đang lay động theo gió khóe môi hiện ra một nụ cười nhạt, nghĩ tới hoa trong vương phủ cũng cùng sắc màu như vậy bỗng có chút nhớ nhà. Nhưng nay Đức Tuệ công chúa còn chưa nhập táng, cảm xúc của Thái hậu còn vô cùng thấp nàng cũng không dám nói tới việc về lại nhà mình

Một tiểu cô nương mặc đồ hồng nhạt từ xa nhìn tới thấy bộ dáng Hoắc Hạm Yên đang cầm hoa Mẫu Đơn trên tay, cười xinh đẹp cười nói với người bên cạnh:“Trần tỷ tỷ, ngươi xem vị tỷ tỷ bên kia thật là đẹp mắt.”

“Nhìn đường đi cho tốt, đừng nhìn đông nhìn tây hỏng hết quy củ.” Nữ tử lớn hơn một chút cuống quít nói, ở nội viện cung đình không thể tự do từ lời nói tới việc làm, thời thời khắc khắc phải cẩn thận chú ý ngôn hành rất sợ xảy ra chuyện không may kéo phiền toái vào thân liên lụy tới người nhà.Hoắc Hạm Yên đang đắm chìm trong suy nghĩ về gia đình bỗng một giọng nữ bén nhọn đột nhiên xuất hiện hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Các ngươi thật to gan dám hái hoa mà nương nương tỉ mỉ chăm sóc!” ngoài sân một cung nữ mặc đồ trắng sắc mặt giận dữ đi tới nhìn hoa Mẫu Đơn trong tay Tố Ngôn lớn tiếng hỏi “Các ngươi là người của cung nào?”

Vì công chúa vừa mất nên gần đây Hoắc Hạm Yên mặc quần áo đa phần là màu trắng thuần khiết, trên tóc cũng chỉ dùng hai trâm ngọc khắc hoa phù dùng, cung nữ vừa la mắng cũng vì vậy mà hiểu lầm nàng, nữ tử thường hay lui tới cung đình ai mà không châu ngọc đầu đầy, đồ mặc là vải vóc sang trọng tráng lệ, mặc đồ đơn giản như vậy chỉ có thể là gia đình của phi tử không nhận được thánh quyến. Gần đây hậu cung có chút lạnh lùng nên Hoàng thượng đặc biệt ban ân cho gia quyến phi tần có thể tiến cung thăm hỏi, cung nữ kia lặng lẽ nhìn qua âm thầm trào phúng, gần đây oanh oanh yến yến gì đó đều chạy đến đây vội vàng ‘Xảo ngộ’ với Hoàng thượng, thật không biết liêm sỉ.

“Làm càn!” Tố Ngôn tức khắc quát lớn, cung nữ này dám ở trước mặt Quận chúa hô to gọi nhỏ.“Ai cho ngươi lá gan, dám đối với...”

Hoắc Hạm Yên thấy ánh mắt cung nữ lộ ra khinh miệt mà cách đó không xa một thân ảnh chậm rãi đi về phía mình liền lấy tay ngăn Tố Ngôn nói tiếp. Nàng muốn nhìn xem hôm nay là đại nhân vật nào đại giá quang lâm Ngự Hoa viên.

Quả nhiên, một lát sau một thân ảnh quyến rũ xinh đẹp nhanh nhẹn đi tới, đầu đội hoa Mẫu Đơn màu vàng, quần áo nhẹ đong đưa theo gió làm hiện ra dáng người đầy mê hoặc, mắt hạnh má đào lại mang theo ngạo khí, ánh mắt phiêu trên người Hoắc Hạm Yên rồi dừng ở mặt cung nữ đang ôm thùng gỗ.“Ai da ~~ là ai ở trong này hô to gọi nhỏ ? Sao lại không quy củ như thế.”

“Nô tỳ bái kiến Tu Nghi nương nương.” Cung nữ buông thùng gỗ xuống, đưa hai tay đặt bên hông cúi người hành lễ.“Là nô tỳ thấy các nàng tự tiện hái ‘Son hồng’ do nương nương tự tay vun trồng nên mới xuất khẩu răn dạy, xin nương nương thứ tội!”

Tằng Tu Nghi liếc mắt nhìn cung nữ một cái trong lòng khẽ động, cười lạnh vươn tay chạm chạm vào trâm cài trên đầu hỏi.“Hai vị là gia quyến của quý phủ nào?”

Hoắc Hạm Yên nhẹ nhàng gật đầu với Tố Ngôn, Tố Ngôn hiểu ý cúi người hành lễ “Nô tỳ Tố Ngôn thỉnh an Tu Nghi nương nương.” Mặc kệ người trước mặt có tư thái như thế nào, trong cung này quy củ vẫn cần phải giữ bằng không sẽ bị người khác lấy cớ để trừng phạt.

“Ừm.” Tằng Tu Nghi ghét bỏ đáp một tiếng, lập tức nhìn chằm chằm Hoắc Hạm Yên vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Hạm Yên xem tình hình không khỏi cười khẽ, như thế nào? đây là chờ mình hành lễ với nàng sao? Trong cung ngoài Thái hậu, Hoàng thượng Hoàng hậu và tứ phi ra những người khác còn chưa đủ thể diện để mình phải hành lễ nên chẳng hề để ý nói“Hái được đóa Mẫu Đơn do Tu Nghi nương nương nuôi dưỡng, là do ta không phải, ngày khác sẽ bồi tội thỏa đáng.” Mấy ngày trước nghe người trong cung nói, Hoàng thượng vừa nâng một vị nương nương làm Tu Nghi, có chút sủng ái. Hôm nay nhìn thấy đã hiểu là không phải chỉ có chút được sủng ái mà là thị sủng mà kiêu.

“Hừ!” Tằng Tu Nghi thấy bộ dạng nàng như vậy, hừ nhẹ một tiếng thả tay cung nữ đang đỡ mình tiến lên hai bước cười nhạo một tiếng“Bồi tội? Đây chính là trân phẩm của Hoắc vương phủ đưa tới, ngươi bồi thường nổi sao? Lấy lại đây!” Nói rồi vươn tay, ý bảo Hoắc Hạm Yên cầm hoa Mẫu Đơn đưa cho nàng.

Hoắc Hạm Yên nghe vậy cười lạnh nhưng trên mặt lại không hiện lên chút khác thường gì, đưa hoa Mẫu Đơn qua. Lúc vừa chạm vào tay Tằng Tu Nghi, cổ tay lật xuống làm hoa Mẫu Đơn rơi xuống đất, nàng nhún vai nói:“Thật là ngại quá.”

“Ngươi --” Tằng Tu Nghi giận dữ giơ tay hướng tới mặt Hoắc Hạm Yên định quất một tát nhưng tay vừa giơ ra một nửa cổ tay đã bị người nắm chặt, nhất thời đau đớn và kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Hạm Yên không nghĩ tới nàng còn có công phu trong người, thật sự là làm phản mà!

Hoắc Hạm Yên nhìn ánh mắt tức giận của nàng, cổ tay dùng lực thật mạnh, vừa lòng nghe âm thanh Tằng Tu Nghi kêu to sắc mặt tái nhợt.“Tu Nghi xác định sẽ động thủ với ta?”

“Không...... Không......” Nghe thấy xương của mình bắt đầu phát ra tiếng vang Tằng Tu Nghi đau đớn hô:“Không dám không dám! Tay của ta đã muốn đứt ra, mau buông tay.”

Thấy nàng đã nhận được giáo huấn Hoắc Hạm Yên liền thả tay, vốn tưởng rằng Tằng Tu Nghi tốt xấu cũng chủ nhân hậu cung, nếu làm ồn ào thì mọi người đều bị mất mặt, ai ngờ Tằng Tu Nghi xoa xoa cổ tay cười lạnh một tiếng lập tức lui về phía sau hai bước tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Hạm Yên hô “Người đâu, bắt nàng ta lại, bản Tu Nghi hôm nay nhất định phải chém đứt cổ tay của nàng ta!” Mình chính là sủng phi của Hoàng thượng làm sao có thể cho phép nàng làm càn như vậy. Nhìn thị vệ trong cung tiến về phía này, khóe môi Hoắc Hạm Yên cong lên, việc này cũng không do mình muốn làm lớn đâu a ~~

“Tằng Tu Nghi giận dữ như vậy, muốn chém cổ tay của ai thế?” Một âm thanh không lớn nhưng vô cùng có lực. Tiếng bước chân rất nhỏ men theo rừng trúc chậm rãi đi tới, ánh vào mắt ngừơi nhìn là một thân váy dài màu đỏ thẩm khoác bên ngoài một manh áo mỏng màu trắng bạc đơn sắc, giày phượng thêu tơ vàng đi lại thướt tha, mang một vẻ đẹp phong lưu quý giá nhưng cũng không tục khí, trên đầu dung bách điểu trâm, kẹp tóc bằng vàng, vương miện khổng tước minh châu, tựa như Lăng Ba tiên tử đang lộ ra dung mạo, đôi mắt của nàng sáng như trăng tròn, mắt trong như làn nước, môi không điểm lại đỏ như son,“Bản cung còn không biết, ai có thể tức giận hô to gọi nhỏ như thế ở Ngự Hoa viên.”

Hoắc Hạm Yên nhìn thấy người đi tới hơi hơi sửng sốt, lập tức thay đổi bộ dạng cười nhẹ. Tằng Tu Nghi rất là kiêng kị nửa quỳ hành lễ, trong cung có thể đắc tội Hoàng hậu nhưng không thể đắc tội với Tiết quý phi.“Tham kiến quý phi nương nương, là hai người này vô lễ với thần thϊếp nên thần thϊếp mới......”

Tiết quý phi không để ý tới Tằng Tu Nghi mà lại nhìn Hoắc Hạm Yên nhẹ nhàng cười nói,“Ta nói là ai đâu chứ? Thì ra là Hoắc quận chúa.”

“Thỉnh an Quý phi nương nương.” Hoắc Hạm Yên tự nhiên hành lễ. Tố Ngôn ở phía sau cũng lập tức hành lễ,“Tố Ngôn thỉnh an quý phi nương nương.”

“Hoắc quận chúa?” Tằng Tu Nghi kinh ngạc nhìn Hoắc Hạm Yên, dừng như chưa tỉnh hồn mà tự lẩm bẩm.

Tiết quý phi quay người nhìn chằm chằm người trước mắt, cười lạnh một tiếng,“Hôm nay đúng là chuyện kì khôi, ta vừa rồi nghe thấy Tằng Tu Nghi ở Ngự Hoa viên muốn chém cổ tay của Hoắc Quận chúa?”

“Thần thϊếp không dám!” Phải biết rằng đây là Hoắc quận chúa, cho nàng mượn mười lá gan nàng cũng không dám! Nhưng hôm nay Hoắc Quận chúa ăn mặc cũng quá...... quá mức trắng trong thuần khiết chút, cho nên mới chưa hỏi rỗ liền làm khó dễ.

“Không dám?! Bản cung ở một bên nghe lời ngươi nói, ngươi quả thật muốn làm như ậy thôi ~~” Tiết quý phi mặt mày thản nhiên đùa cợt với Tằng Tu Nghi.“Cũng khó trách, Tằng Tu Nghi xuất thân là cung nữ, không hiểu cung quy cũng là chuyện bình thường.” sắc mặt Tằng Tu Nghi như tro tàn, ai chẳng biết cung nữ đối với cung quy phải nhớ rõ thật rõ ràng, lúc tiến cung sẽ có yêu cầu ngày ngày phải viết cung quy nếu không biết chữ cũng phải ngâm nga hàng ngày để nhớ kỹ trong lòng, tránh cho làm lỗi. Ngay sau đó Tiết quý phi phân phó cung nữ mặc sam y phía sau mình:“Tử Huỳnh, mang Tằng Tu Nghi đi xuống, dùng châm khắc cung quy vào trên người nàng để nàng thời thời khắc khắc nhớ kỹ, tránh cho tái phạm.”

Tằng Tu Nghi lập tức ngã xuống, khắc vào trên người? Vậy có bao nhiêu đau đớn, hơn nữa một thân văn tự Hoàng thượng sao có thể lại sủng hạnh nàng. Vội vàng cầu xin lôi kéo vạt áo Tiết quý phi “Xin đừng khắc chữ...... Xin đừng khắc chữ! Nương nương tha mạng! Quý phi nương nương tha mạng!!”

“Kéo xuống đi.” Tiết quý phi lạnh lùng mở miệng. Một vài tiểu thái giám đi lên đè Tằng Tu Nghi lại, chặn lại miệng của nàng đang quát to kéo nàng ta xuống.

Ngoài âm thanh “ngô , ngô” không rõ tiếng của Tằng Tu Nghi, cả vườn cung nữ thái giám, thị vệ đều im lặng, trong nháy mắt không khí im lặng tới mức ngay cả âm thanh con bướm vỗ cánh cũng vô cùng rõ ràng.

“Sao hôm nay lại có hưng trí đến Ngự Hoa viên?” Tiết quý phi cười nhìn Hoắc Hạm Yên hỏi, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh.

Hoắc Hạm Yên cũng nhìn Tiết quý phi, cười khẽ đáp “bởi vì thấy hoa Mẫu Đơn nở rất đẹp nên lại đây nhìn xem.”

Tiết quý phi bảo Tử Huỳnh nhặt hoa Mẫu Đơn vừa rơi xuống lên, cầm ở trong tay quan sát một lúc.“Đúng là rất đẹp, màu sắc cũng không tệ.” Tay hơi hơi dùng sức, cách hoa Mẫu Đơn liền rơi xuống phủ kín phiến đá cẩm thạch dưới chân, trong cung đình này nhan sắc chẳng phải cũng như thế sao? Diễm lệ vô cùng nhưng lại tràn đầy màu đỏ tươi của máu.

Mà trong đêm đó tại đế đô chuyện của Như Tố phu nhân được lưu truyền vô cùng kì diệu, có người trả giá vạn lượng chỉ vì muốn nghe Như Tố phu nhân đàn một khúc. Thậm chí nàng được thổi phồng rằng vũ đạo và tiếng đàn giống như song xu năm đó ở Phượng thành, trong khoảng thời gian ngắn nổi bật vang vọng toàn bộ đế đô, thanh danh vang dội tới mức vào tới trong hoàng thành, Thái hậu cũng không cấm đàm luận một hai câu. Nữ tử trong thành gần đây cũng bắt đầu bắt chước cách Như Tố phu nhân ăn mặc, nhưng đa số người đều là “họa hổ không thành hóa ra cẩu” một thân lụa trắng chẳng những không thể biểu hiện việc xuất trần thoát tục ngược lại còn giống như đang mặc tang phục, thật là không may mắn.

Ngày thứ hai Tiết Nghiêm bước vào Lục Phương các , Như Tố phu nhân hiển nhiên ngẩn ra khẽ nhíu mày, mà Trứng Gà ở bên cạnh càng thêm giật mình.“Làm sao có khả năng?! Hôm qua rõ ràng ta thấy hắn --”

“Hôm qua đi rồi không có nghĩa là hôm nay không đến.” Như Tố phu nhân đặt ấm trà xuống, bắt đầu tinh tế pha trà. Không ngoài dự đoán của nàng chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng kinh ngạc dưới lầu, hiển nhiên là có người đoạt tiêu.

Trứng Gà chạy tới thấy quả nhiên là Tiết Nghiêm, hơi khẩn trương quay đầu nhìn Như Tố phu nhân.“Vậy phải làm thế nào?”

“Việc đã đến nước này khẩn trương cũng vô dụng, Vương đại nhân không phải muốn thấy tiến triển sao? Không bằng ngươi đi trước đi.” Như Tố phu nhân không chút để ý dùng nước ấm rửa sạch chén trà,“ bên phía Tiết Thiếu Thần, ta tự có chừng mực.”

“Nhưng nếu lỡ tặc nhân tới,ngươi sẽ gặp nguy hiểm .” Trứng gà nhíu mày nói. Ai biết tặc nhân kia sẽ dùng thủ đoạn gì, nhiều nguy hiểm như vậy tất nhiên không phải dễ đối phó .

“Có Tiết Thiếu Thần ở đây, không có việc gì .” Như Tố phu nhân cười khẽ ngẩng đầu, nguy hiểm lớn nhất đêm nay là người đang bước lên lầu lúc này.“Ngươi nên đi sớm về sớm .”

“Được, vậy ngươi cẩn thận.” Trứng gà thở ra một hơi, mở cửa sổ ra phi thân đi. Lục Phương các chính là nơi cao nhất đế đô, từ đây phi thân xuống dưới tất nhiên cần tới khinh công dị thường xuất chúng. Lúc này lo lắng nhất của Như Tố phu nhân là Tiết Thiếu Thần có thể đã nhận ra điều gì rồi hay không? Nếu sau này hắn mỗi đêm đều mua mình vậy làm sao để hái hoa tặc kia cắn câu? Nhớ tới một việc bèn đi đến góc tường đốt mộng hương, hương khí vừa bắt đầu phát ra Tiết Nghiêm đã đẩy cửa đi vào.

Đây là lần thứ hai Tiết Nghiêm vào phòng Như Tố phu nhân, nhìn thấy người trong phòng ngẩn ra một lát, liếc mắt nhìn lư hương trong góc tường lập tức nở nụ cười khó hiểu

“Công tử sao lại tới đây nữa?” Bàn tay trắng nõn của Như Tố phu nhân nâng nhẹ, rót nước ấm vào bình trà rồi đổ nước ra.“Không cần để Như Tố ra ngoài hiến vũ sao?” Quy củ vốn là hiến vũ một bài, độc tấu một khúc.

“Bản hầu thanh toán vạn kim, đương nhiên không thể để cho người ngoài chiếm ưu việt “.Tiết Nghiêm có chút buồn cười nhìn chằm chằm người trước mắt,“Phu nhân hôm qua không phải còn gọi ta là Hầu gia sao? Sao tối nay đã sửa miệng rồi.”

Như Tố phu nhân trầm mặt cảm thấy tức giận, nhấc nhẹ mày thản nhiên hỏi:“Hôm qua công tử là Hầu gia tôn quý, nhưng hôm nay công tử chính là khách của Như Tố, thân phận không giống xưng hô đương nhiên cũng không giống.”

“Ta lại cảm thấy Như Tố phu nhân hôm nay càng thêm động lòng người so với hôm trước.” Tiết Nghiêm quá tới bên tai Như Tố phu nhân tươi cười càng sâu.“Ngay cả mùi hương cũng say lòng người hơn.” Nói xong môi mỏng hôn nhẹ lên mạng che mặt, ánh mắt mềm nhẹ làm lòng người say mê.

-

Như đã nói, truyện này anh nam 9 chỉ giả vờ thôi đến lần động phòng vs nữ 9 là lần đầu tiên của anh ấy