- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Sống Lại Để Cùng Chàng Viên Mãn
- Chương 13: Đốt mộng chi hương
Sống Lại Để Cùng Chàng Viên Mãn
Chương 13: Đốt mộng chi hương
Lâm Lang các là nơi mà các phu nhân quý nữ ưa thích ở kinh thành, ở đó không có gì khác ngoại trừ tất cả bảo ngọc châu báu quý giá nhập từ nước ngoài, ngoài ra còn có báu vật trấn các của Lâm Lang các -- bút tích thật của Khuynh Mặc công tử, giá trị vạn kim. Ngoại trừ trong hoàng cung đại nội hoặc là trong thư phòng của hoàng thân quốc thích, thì khắp kinh thành cũng chỉ có ở tại Lâm Lang các này là có một bộ duy nhất. Khiến cho những tiểu thư khuê các thương nhớ Khuynh Mặc công tử, cùng với những tài tử ngưỡng mộ danh tiếng của hắn tụ tập lại chỉ vì mong được một lần chiêm ngưỡng bức họa tuyệt vời ấy.
Nha hoàn đứng bên cạnh chiếc xe ngựa màu trắng, nhìn Lâm Lang các tấp nập người ra vào, một bức “Giang sơn yên vũ đồ” treo ở ngay tại đại sảnh, khóe môi giương lên, trào phúng cười. Có một vị tài tử vẻ mặt tuấn tú, từ trang phục nhận ra là Như Tố phu nhân, cực kỳ hưng phấn tiến lên cầm cây quạt chắp tay, “Phu nhân cũng đến chiêm ngưỡng bút tích của Khuynh Mặc công tử sao?” Ở trong lòng hắn, Như Tố phu nhân không phải là một người có hứng thú với những thứ đồ vật vàng bạc tầm thường, nên tất nhiên cũng là vì Khuynh Mặc công tử mà đến.
Như Tố phu nhân mang lụa che mặt bước xuống xe ngựa, không thể thấy rõ vẻ mặt, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra ý cười ôn hòa. Nha hoàn bên cạnh thì lại cao ngạo cười lạnh nói: “Không phải chỉ là một bức tranh của Khuynh Mặc công tử thôi sao? Trong phòng của phu nhân ta còn bày biện đến hai ba bức.”
Trong khoảng thời gian ngắn, trên gương mặt thanh tú của vị tài tử lộ chút vẻ xấu hổ, không biết nên đáp lại ra sao.
“Quả Nhi, không được nói bậy.” Như Tố phu nhân nhẹ giọng trách cứ, đối với vị tài tử tuấn tú nọ vuốt cằm lễ phép, lụa mỏng khẽ động, thật sự là đẹp không sao tả xiết, thanh âm cũng khiến cho người ta tê dại tận xương. “Công tử chớ trách, nha hoàn vô lễ, thật sự là đã bị nuông chiều đến hư hỏng rồi.”
“A?” Vị tài tử tuấn tú tai nghe thấy thanh âm, mũi ngửi thấy một làn hương thơm ngát, trong chốc lát chỉ ngây ngốc, không biết nên đáp lại như thế nào, giống như đã quên sạch hết mọi chuyện xảy ra mới vừa rồi.
Mặt mày Quả Nhi trong lúc đó lại mang theo chút sắc bén, có thể nhận ra được bình thường ở trong phủ cũng là một người gai góc. Liếc liếc ánh mắt một cách khinh bỉ, rồi đỡ chủ nhân của mình, nói: “Phu nhân, chúng ta nên vào trong đi thôi.” Nói chuyện cùng với những thứ dung tục như thế này, chỉ sợ cũng làm ô uế miệng lưỡi của mình mất.
Như Tố phu nhân tao nhã cúi người chào vị công tử tuấn tú nọ, thuận theo Quả Nhi lôi kéo, cất bước đi về phía sảnh lớn, nhíu mày lắc đầu với nàng, tựa hồ đối với hành vi bất kính của nàng có chút tức giận nhưng cũng không tiện răn dạy khi đang ở ngoài.
Vừa mới tiến vào trong các, liền được chưởng quầy đang cười không khác gì phật Di Lặc nghênh đón đi qua. “Không biết phu nhân muốn xem gì? Vàng bạc châu ngọc, mã não đá quý, tranh chữ của danh nhân, cái gì cần có bổn điếm đều có.”
“Hai ngày trước ta có cho nha hoàn đến, muốn làm một cái thẻ bài bằng bạch ngọc, không biết đã làm xong chưa?” Như Tố phu nhân mang tấm lụa mỏng trên mặt, từ phòng ngoài đong đưa đứng dậy, cái cằm trơn bóng và môi thường thường lộ ra, mang một vẻ kiều diễm ướŧ áŧ. Mơ hồ còn có thể nghe thấy trong đám người vang lên tiếng hít không khí cùng với tiếng nuốt nước miếng liên tiếp, làm cho nàng khẽ nhíu mày, đè ép tấm lụa che mặt xuống.
Chưởng quầy nghe vậy đã hiểu ngay rằng đây chính là vị Như Tố phu nhân danh chấn kinh thành dạo gần đây, vội vàng gọi người đem ngọc bài lấy ra. Ngọc bài này có tổng cộng 64 mảnh, chính là dùng Phục Hy 64 quẻ (1) hợp lại mà làm ra, vật liệu được chọn dùng chính là bạch ngọc noãn hương đào được trên tiên sơn, nhẹ như cánh ve, phảng phất có mùi thơm. Có thể nói là một mảnh ngàn vàng, mà Như Tố phu nhân này vậy mà lại rất mạnh tay, có thể thấy được lai lịch của nàng không phải bình thường a ~~ những lời nói mới vừa rồi của nha đầu bên cạnh nàng, rằng bức tranh của Khuynh Mặc công tử này, Như Tố phu nhân cũng không có thiếu, thật sự không biết là phong thái bậc nào.
(1): Phục Hy 64 quẻ, hay còn gọi là quẻ Kinh Dịch, dùng để bói toán, xem https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_Dịch để biết thêm chi tiết
“Quả Nhi, đem khoản tiền còn lại đưa cho Dư chưởng quầy.” Như Tố phu nhân lấy thẻ bài đi, thành kính để ở trước ngực, gật đầu thi lễ rồi mới bỏ vào bên trong túi hương, mỗi một động tác đều làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. “Chúng ta trở về đi.”
“Phu nhân chậm một chút.” Nha hoàn chậm rãi nâng vị giai nhân tuyệt sắc rời đi, khách nhân trong Lâm Lang các mới khôi phục thần trí, có một số định lực kém thiếu chút nữa trực tiếp đi theo noãn kiệu của nàng qua Lục Phương các, quả là một cái thoáng nhìn không biết làm bao nhiêu trái tim say mê, lại thu không biết bao nhiêu hồn.
......
Ninh Viễn hầu phủ
Tiết Nghiêm lười biếng nửa nằm trên nhuyễn tháp bằng gỗ lim, một tay chuyển động hai quả cầu lớn nhỏ không giống nhau, tay kia thì lại nhẹ nhàng gõ trên bàn, thần sắc không thể đoán được, nhìn chằm chằm ám vệ đang nửa quỳ trước mắt. “Vẫn không có tin tức nào của Minh?”
Ám vệ lẳng lặng quỳ cũng không nói chuyện, Tiết Nghiêm liền biết được kết quả. Lúc trước hắn phái Minh đi ám sát Lăng Giang Vũ, chính là coi trọng phẩm chất đặc biệt lãnh huyết vô tình của hắn, công phu của hắn cũng thuộc loại cao nhất, lại chưa từng nghĩ rằng Lăng Giang Vũ chẳng những đã quay trở về, lông tóc không tổn hao gì, còn hắn thì lại không thấy bóng dáng, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Chẳng lẽ là đã gặp phải bất trắc gì?
“Đi xuống đi.” Tiết Nghiêm nhíu mày phất tay, phụ thân đã hỏi qua vài lần về chuyện của Minh phụ thân rồi, nếu vẫn không có tin tức e rằng phải hạ lệnh gϊếŧ chết. Đến lúc đó cho dù Minh hiện thân, cũng chỉ có thể đáng tiếc một nhân tài như vậy mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) của Tiết Nghiêm là Mã Vân Long, con của Bộ binh Thượng thư, đến chơi. “Thời tiết tốt như vậy, Hầu gia lại một mình đứng ở trong phủ, cũng không sợ bị ngột ngạt đến phát hỏng sao.”
Tiết Nghiêm cười đến kiệt sức, “Gần đây lão cha quản chặt quá, so ra đương nhiên là kém với Mã huynh được tiêu dao bên ngoài rồi.” Nhìn hắn mặc đồ không tầm thường, một bộ dáng tươi đẹp giống như sắp đi săn, liền giương lên khóe môi tà mị. “Như thế nào? Lại phát hiện món hàng gì tốt sao? Đêm nay hoa hải đường nhà ai bị hái đây?”
“Tục! Rất tục!” Mã Vân Long ghét bỏ xua tay, đi đến bên bàn tự mình rót nước uống, quả thực giống như đang ở tại nhà mình. “Chẳng lẽ ngươi dạo gần đây không có nghe nói gì sao, có một vị Như Tố phu nhân đến ở trong Lục Phương các, dáng người ấy, khí chất ấy, làm sao những nữ nhân tầm thường kia có thể sánh kịp, như hoa khôi Vân Mị mà năm kia ngươi vung tiền như rác cũng không thể bì kịp.” Năm đó Vân Mị được coi như là quốc sắc thiên hương tuyệt thế mỹ nhân, khiến cho các vị công tử trong kinh thành theo đuổi tâng bốc. Cuối cùng vẫn là Ninh Viễn hầu gia quyền thế lớn tiền bạc nhiều của chúng ta đoạt lấy, không biết đã làm vỡ nát bao nhiêu ánh mắt của các công tử quần là áo lụa, thu lấy bao nhiêu hâm mộ cùng ghen tị, có một đoạn thời gian đó cũng là chuyện tình cảm số một trong kinh thành.
“Nữ nhân hơn người đó, có gì đáng để theo?” Tiết Nghiêm nhắm mắt lại, vẻ mặt thiếu hứng thú, còn mang theo một bộ dạng như ghét bỏ.
Mã Vân Long mang vẻ mặt không đồng ý nói với Tiết Nghiêm: “Tiết huynh, lời này chính là không đúng rồi. Quen người vượt trội như vậy, mới biết đến tình thú ~~” Nói xong tựa hồ nhớ tới dung mạo của vị nữ tử kia, thở dài một tiếng, vẻ mặt si mê giống như trúng tà. “Nếu là có thể âu yếm, nhìn một chút phong thái phía dưới lớp lụa che mặt kia, thì bản công tử cho dù phải giảm thọ 10 năm cũng nguyện ý a!”
Tiết Nghiêm nghe vậy bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ra một loại hứng thú, quay đầu nhìn về phía Mã Vân Long, giống như mang theo nghi hoặc nói. “Quả thực giống như lời ngươi nói sao?” Có thể để người đã trải qua ngàn cánh buồm (1) như Mã Vân Long nói đến như vậy, Như Tố phu nhân này quả là cũng có chút bản lĩnh.
(1): có thể hiểu là trải qua ngàn mối tình
Mã Vân Long nhận ra Tiết Nghiêm hình như có hứng thú, lập tức đứng lên. “Ngươi đi nhìn xem sẽ biết ~~~ đi ~~” Mã Vân Long kéo Tiết Nghiêm đứng dậy, lôi kéo đi về phía ngoài phủ.
Tiết Nghiêm ngăn lại tay Mã Vân Long đang lôi kéo cổ tay áo hắn, sửa sang lại áo mũ của mình, rồi mang theo tôn quý cùng ngạo mạn, chậm rì rì nói: “Vậy bản hầu đành theo cùng ngươi gặp gặp vị mỹ nhân này thôi.”
Lục Phương các ở kinh thành chia làm sáu tầng, bởi vì tiền triều năm đó Mộ Phong công tử say rượu nghỉ lại mà danh chấn kinh thành, từ đó về sau Lục Phương các liền trở thành nơi yêu thích của mấy vị văn nhân nhã sĩ đến phẩm trà luận thơ. Hiện tại nơi đây biển người cuộn trào mãnh liệt, nguyên nhân chính là vì người đã đoạt được chiến thắng trong lễ hội mẫu đơn thịnh thế, Như Tố phu nhân, đang ở tại tầng năm. Như Tố phu nhân cực kỳ yêu thích mẫu đơn. Vào lúc này các vị quan to hiển quý đang cầm vô số trân phẩm đến đây nhưng cũng không thể nhìn thấy dù chỉ là một bên mặt của giai nhân, hầu như đều là thất vọng mà quay về. Nghe nói Như Tố phu nhân này cũng không chịu được phiền nhiễu như vậy, liền đưa ra đề mục, treo ở phòng chính của tứ lâu, chỉ có người nào giải được đề mục mới có thể lên lầu cùng nàng gặp mặt. Việc này ngược lại lại vô tình thu hút mấy vị danh lưu nhã sĩ trong ngoài kinh thành đến đây hội tụ, hy vọng có thể mượn câu đố mà nhìn thấy tuyệt thế giai nhân trong truyền thuyết.
Tiết Nghiêm cùng Mã Vân Long vừa bước vào tứ lâu, liền có một gã sai vặt lanh lợi đi tới dẫn đường cho bọn họ. Thấy treo ở trung tâm đại sảnh một mảnh vải lụa khiến người chú ý, mặt trên có một hàng chữ viết theo lối chữ Khải, chính là đề mục ngày hôm nay, là một bộ câu đối. Câu đối chỉ có một vế trên đơn giản.
“Hiếu đễ trung tín lễ nghĩa liêm.”
Nhất thời mấy vị danh lưu nhã sĩ khó khăn dừng lại, ngồi trên băng ghế vùi đầu tận lực suy nghĩ. Có lẽ trong đó có người nghĩ ra được, nhưng là không thể tin được câu đối này thế nhưng lại thô tục đơn giản như thế nên cảm thấy không tự tin, không dám tiến lên ứng đối, rất sợ bị bêu xấu nhạo báng.
Tiết Nghiêm nhìn câu đối trên tấm vải đỏ, bên môi tràn ra ý giễu cợt, câu đối này đưa ra quả thật là có ý tứ, trong khoảng thời gian ngắn có chút hứng thú. Nhấc lên vạt áo cất bước tiến lên, không đến hai bước đã bị người ngăn cản lại. “Xin công tử tuân thủ quy củ.” Chỉ thấy Tiết Nghiêm vươn ngón trỏ, ở trên tường có tiết tấu gõ xuống, lập tức lộ ra tươi cười tràn đầy tự tin, tĩnh tâm chờ.
Không đến một lát trên lầu liền có thị nữ đi ra, đối với Tiết Nghiêm cúi đầu nói: “Phu nhân nói , vị công tử này trả lời vấn đề, mời lên lầu.”
Một đám người vốn tính xem Tiết Nghiêm bị chê cười tất cả đều há hốc mồm, đặc biệt là Mã Vân Long. Hắn tự thấy bản thân vẫn là có chút tài hoa, mà ngay cả ý tứ của Tiết Nghiêm cũng chưa hiểu được, còn vị Như Tố phu nhân trên lầu kia lại đã nói vị Hầu gia này trả lời. Đây đều là cái gì với cái gì cơ chứ? Tùy ý ở trên vách tường gõ vài cái là đã trả lời được vấn đề, chắc là sẽ không vì biết Tiết Nghiêm là Hầu gia nên mới cố ý nói hắn trả lời chứ.
Có mấy vị công tử tính tình không tốt nghĩ không ra, nhất thời định xông vào, lại bị thị nữ của Như Tố phu nhân cứng rắn kiên quyết ngăn ở ngay cửa thang lầu.
Lúc này bọn họ mới có chút kinh ngạc phát hiện, thị nữ bên người vị Như Tố phu nhân quốc sắc thiên hương này thế nhưng lại có võ công.
Nghĩ lại, bọn họ cũng liền thoải mái, Như Tố phu nhân xinh đẹp như vậy, nếu là không có chút thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình, thì không biết đã sớm bị người nào ăn sạch, làm sao còn có thể bày ra cục diện thế này ở Lục Phương các, ra đề mục khó xử như vậy.
Lại nói đến sau khi Tiết Nghiêm lên lầu, đập vào mắt là tầng tầng lớp lớp màn lụa trắng, cách đó không xa có một phụ nhân trẻ tuổi, đầu búi một búi tóc đơn giản, trên người khoác áo tường vân sa, vải áo thêu một đóa mẫu đơn. Trên đầu cài một cái trâm gỗ, hình như làm bằng đàn hương, có cảm giác trong sáng trang nhã. Trên mặt mang lụa mỏng, dung mạo như ẩn như hiện, khiến cho người khác có vài phần muốn nhìn trộm. Trong lư hương nơi góc tường tỏa ra thoang thoảng một mùi hương không biết tên, làm cho người ta cảm thấy tâm thần sảng khoái. Tiết Nghiêm không khỏi hít vào một hơi thật sâu rồi mới lộ ra nụ cười biếng nhác, chậm rãi tiến lên.
Như Tố phu nhân nhẹ nhàng nâng đầu, trong ánh mắt dường như có chút kinh ngạc, như là khϊếp sợ đối với chuyện người lên lầu lại có thể là một vị công tử trẻ tuổi. Nàng vươn ngón tay trắng nõn nhỏ bé, nhẹ nhàng cầm lấy trà cụ, buông mắt lặng im bắt đầu pha trà, kỹ thuật lưu loát như nước chảy mây trôi bày ra trước mắt Tiết Nghiêm. Cổ tay trắng ngần lật lại, đem một ly trà đưa đến trước mặt Tiết Nghiêm, dùng tay ra hiệu mời. “Công tử mời dùng.”
Tiết Nghiêm nhấc chén trà lên khẽ ngửi, lá trà có mùi thơm ngát đặc biệt quanh quẩn ở chóp mũi, lại không bất hòa chút nào với mùi hương tỏa ra từ tháp hương. “Trà ngon.” Đem chén trà uống một hơi cạn sạch, Tiết Nghiêm nhìn chăm chú người trước mặt, ánh mắt trong làn hơi nước mờ mịt lại lộ ra vẻ cao thâm.
Như Tố phu nhân khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một chút ý cười. Bất đắc dĩ lắc đầu, lấy chén trà của Tiết Nghiêm lại đây, dùng nước nóng rửa sạch, chậm chạp nói, “Đã trà ngon thì phải tinh tế phẩm trà mới biết điều tuyệt diệu trong đó, công tử lần này uống lại giống như trâu uống, phá hỏng cả trà tính rồi.”
“Phu nhân ra đề không khỏi quá đơn giản.” Hiếu đễ trung tín lễ nghĩa liêm, bên trong thiếu duy nhất chữ “Sỉ”, đề này không phải có ý là vô sỉ sao?
Như Tố phu nhân nhàn nhàn nói cười, “Công tử không phải đã trả lời sao? Vô sỉ đối vong ‘Bát’ [ vương bát ] coi như là tương đắc ích chương (bổ sung cho nhau; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay) .”
Tiết Nghiêm nhìn thấy chén trà nhỏ trước mặt nữ tử đã được rửa sạch, ánh mắt dần dần có chút tan rã, tựa hồ như ngây ngốc, liền dứt khoát cứ thế nhìn chằm chằm người trước mặt.
Như Tố phu nhân bị ánh mắt không e dè của hắn nhìn thì có chút không thoải mái, thả xuống chung trà trong tay. “Công tử nhìn phụ nhân như vậy, bảo phụ nhân biết làm như thế nào cho phải.” Như Tố phu nhân kiều mỵ cười, giống như có hơi xấu hổ đối với loại ánh mắt trần trụi như thế của Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm chẳng qua là giật mình khe khẽ đưa tay, cách một khoảng không ở trên tấm sa mỏng dùng ngón tay phác họa hai má của đối phương. Say mê nhẹ giọng kêu: “Hạm Yên.”
Như Tố phu nhân nghe vậy, sững sờ một lúc sau đó nhất thời bật cười. “Chưa từng nghĩ rằng công tử đến nơi này của ta, trong lòng vẫn còn nghĩ đến nữ tử khác, không biết vị Hạm Yên cô nương này có phải chính là người trong lòng công tử hay không?”
Tiết Nghiêm lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, trên mặt của hắn mang theo một chút trêu tức. “Phu nhân có bằng lòng để cho tại hạ được thấy tuyệt thế phong tư bên dưới lớp lụa che mặt chăng?” Trong con ngươi Tiết Nghiêm có vẻ quỷ dị khó hiểu, nếu là ngay cả người trong lòng mình cũng không nhận thức được thì bản thân quả thực cũng đã sống uổng phí rồi. Hạm Yên... Nàng cũng biết cho dù nàng ngụy trang như thế nào, cũng không thể qua được hai mắt của ta, bởi vì cho dù là hô hấp của nàng, ta cũng đều ghi nhớ, không dám quên chút nào.
Như Tố phu nhân cười cười, đem lớp lụa che mặt dịch chuyển một chút, khẽ chạm nhẹ vào ngón tay Tiết Nghiêm, “Cũng không phải là không thể, nhưng không phải là hiện tại.”
“Đó là khi nào?” Tiết Nghiêm hứng thú bắt lấy tay Như Tố phu nhân cọ xát .
Như Tố phu nhân khẽ nâng cằm, ý bảo Tiết Nghiêm nhìn về phía góc tường. “Đợi cho đến lúc mộng hương ở chỗ góc tường kia được đốt hết.”
Như Tố phu nhân rút về cánh tay đang bị Tiết Nghiêm ngắm nghía, lại rót nước trà vào chén đưa qua lần nữa, có chút thâm ý nói: “Công tử có biết vì sao có nhiều danh nhân nhã sĩ ở đế đô đều thích đến nơi này của Như Tố không?”
“Nguyện nghe cho rõ?” Tiết Nghiêm nhất thời cảm thấy chính mình có chút hoảng hốt, không tự giác chống đỡ đầu, giống như đang uống say.
Như Tố phu nhân mỉm cười thanh tú, mặt mày trong lúc đó mang theo chút lanh lợi. “Bởi vì vào thời điểm mộng hương được đốt lên, thì ở trong mắt công tử ta đã không phải là Như Tố.” Chỉ thấy nàng đứng lên, đi đến bên người Tiết Nghiêm, nửa quỳ ngồi xuống, đem hai má nhẹ nhàng dựa vào trên đầu gối của hắn. “Lúc này ta chính là người trong lòng công tử, công tử nói ta là người nào, thì ta chính là người đó.”
“Ngươi......” Tiết Nghiêm cảm giác đầu óc mình càng ngày càng hỗn độn. Bắt đầu không xác định được những gì nhìn thấy trước mắt là chân thật hay là ảo giác...... Bởi vì Hạm Yên không có khả năng sẽ có bộ dáng như vậy, kề cận mình như vậy. Nhưng là......
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Sống Lại Để Cùng Chàng Viên Mãn
- Chương 13: Đốt mộng chi hương