Hoắc vương phi nghiêm túc nhìn nữ nhi nhà mình, cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh cũng không có người nào khác mới nói: “Tiên hoàng tứ hôn, làm sao cho phép con muốn hay không muốn, đừng nói những lời giận dỗi như vậy. Huống hồ con không phải vẫn luôn thích biểu ca của con sao, còn chuyện của Lâm cô nương Tố Ngôn đã báo cho ta biết, căn bản không đáng để quan tâm, con không cần lo lắng.” Tuy rằng việc này cũng không dễ xử lý, nhưng dựa vào việc Lâm Thư là nữ tử của Viên quốc thì đã không có khả năng vào Hiền vương phủ. Nữ nhi từ thuở nhỏ đã chờ đứa nhỏ Giang Vũ kia rồi, lời hủy bỏ hôn ước mới vừa rồi tất nhiên cũng là do ở Lý thành bị ủy khuất nên giận dỗi nói ra thôi.
“Mẫu phi, hôn nhân đại sự liên quan đến cả đời nữ nhi, nữ nhi không muốn nhân nhượng như vậy, lòng của Lăng Giang Vũ hiện giờ vương vấn người khác, cho dù vào phủ đệ của hắn làm Vương phi thì cũng có ích lợi gì đâu.” Hoắc Hạm Yên cúi đầu, vẻ mặt đau thương làm cho Hoắc vương phi cảm thấy bất chợt đau lòng, lại nghe nữ nhi mở miệng: “Huống hồ nếu như nói một cách đại bất kính, Hoàng thượng bây giờ tuổi gần ba mươi (1) mà lại không có con nối dòng, Thái hậu lại cố ý để cho Hoàng thượng phong hắn thành Hoàng thái đệ (2). Nếu như hắn quả thực quang vinh bước lên ngôi hoàng đế, bên trong tường đỏ ngói xanh kia, chẳng lẽ lại là cuộc sống của người bình thường sao.” Tuy rằng dựa theo ký ức kiếp trước, nàng rất rõ ràng rằng đương kim hoàng đế chưa bao giờ nghĩ tới việc phong Lăng Giang Vũ thành Hoàng thái đệ, hắn tự nhiên cũng không có khả năng lên ngôi hoàng đế, nhưng là nàng nhất định phải lấy cớ để thuyết phục mẫu phi giúp nàng, nếu không chỉ dựa vào bản thân nàng là hoàn toàn không có khả năng làm cho Thái hậu Hoàng thượng gật đầu.
(1): ở đây dùng từ “nhi lập”, có lẽ đến từ “tam thập nhi lập” nên để ba mươi
(2): em của hoàng đế được chọn làm người nối ngôi thì gọi “Hoàng thái đệ” – theo wikipedia
Quan trọng hơn nữa là đời này nếu lại ở cùng một chỗ với cửu Vương gia bọn họ, cho dù nàng không muốn, chỉ sợ sau này cũng sẽ bở vì nguyên nhân nào khác mà ra tay với người trong lòng của cửu Vương gia, cuối cùng lại dẫn đến việc bị bêu danh cả đời. Nàng sớm đã không còn là một cô nương ngốc chỉ biết ngưỡng mộ biểu ca của mình, tội gì cần phải dây dưa như thế, chi bằng bây giờ sớm buông tay, qua vài năm an ổn, nhìn cái tên quần là áo lụa đáng ghét kia trưởng thành thành một người đỉnh thiên lập địa như trong trí nhớ của nàng, thành một Hầu gia thủ vệ nơi chiến trường, cũng coi như không uổng công nàng sống lại một đời.
Hoắc vương phi cũng không biết trong lòng nữ nhi mình muốn như thế nào, chỉ là khi nghe thấy lời nữ nhi nói nhất thời im lặng, nghĩ đến lời đồn đãi mấy ngày qua trong triều đình về việc ‘Cửu Vương gia đi sứ Viên quốc, có công với xã tắc, có hình tượng của chân long xứng làm Thái tử’, trong triều đình từ lâu đã có không ít tấu chương xin phong tước, thậm chí ngay cả cấm quân cũng rục rịch cả rồi. Ngụy quốc công phủ cùng Lăng Giang Vũ mấy năm trước giống như với nước lửa, nàng cũng không biết rốt cuộc Thái hậu và Hoàng thượng có dự định gì, trong triều đình một bước đi nhầm chính là tan xương nát thịt. Nâng tay lên lướt nhẹ qua lưu tô (1) rủ nơi gáy Hoắc Hạm Yên, trong con ngươi lộ ra đau thương luyến tiếc, “Conđã nghĩ kỹ chưa? Con phải hiểu được nếu là Lăng Giang Vũ quả thực đăng...... Con chính là quốc mẫu tôn quý, dưới một người trên vạn người.”
(1): tua, dùng để trang trí
Hoắc Hạm Yên lắc đầu, bên môi mang theo nụ cười chua xót.
“Nữ nhi hiểu rất rõ, nữ nhi không ham phần hư danh này, chỉ là đã làm cho phụ vương và mẫu phi khó xử.” Hoắc vương phủ cùng Hiền vương phủ nhiều năm trên triều đình là cùng phe với nhau, nếu như chính mình và Lăng Giang Vũ giải trừ hôn ước, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến vận mệnh triều đình.
“Hài tử ngốc, phụ vương con vốn cũng không quen với những chuyện vặt của triều đình, mặc dù đối với bên ngoài, ý kiến đều là tuy không bàn bạc mà lại trùng hợp với Lăng Giang Vũ, nhưng không có nghĩa là con cháu cũng phải như thế.” Hoắc vương phi khẽ cười nói: “Nếu con quả thực đã quyết định, ta cùng với phụ vương con tự nhiên sẽ thay con tìm cách, con thư giãn một chút, không cần nghĩ nhiều, trước khi có kết quả nhất quyết không được nói cho người nào khác biết, biết không?”
Hoắc Hạm Yên nhìn dáng điệu mẫu phi ôn hòa dung túng như thế, trong lòng đau xót quỳ gối bên cạnh chân mẫu thân, tựa đầu vào đầu gối Hoắc vương phi, lớp gấm màu nguyệt lam mềm mại mà ấm áp. Nhớ tới những tội lỗi nàng gây ra năm đó, và cơ hội có thể làm lại ở hiện tại, nàng không khỏi nhắm mắt cười yếu ớt, cảm ơn trời xanh, may mắn biết bao có thể có được phụ vương cùng mẫu phi như vậy. Nàng thì thào tự nói: “Mẫu phi, cám ơn người.”
Hoắc vương phi nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hoắc Hạm Yên, cúi đầu nhìn nữ nhi nhu thuận của mình. “Mẫu phi chỉ mong rằng sẽ có một nam nhân tốt yêu thương Hạm Yên, có thể thay phụ vương cùng mẫu phi bảo hộ con thương con cả đời.”
......
Đợi Hoắc vương trở lại Minh Huy Đường đã là gần giờ tý (23h – 1h sáng). Lần này đi sứ Viên quốc ký kết minh ước, nếu như thuận lợi có thể để biên thành nghỉ ngơi lấy lại sức hơn mười năm, dân chúng cũng có thể rời xa nỗi khổ chiến tranh, an cư vui sướng, chỉ là tiền cống hàng năm sẽ khiến quốc khố hao tốn. Nay biên thành chỉ có Mạc gia quân, Phi Ưng kỵ của Vân vương cùng với biên thành quân đội của Ngụy quốc công trấn thủ, hàng năm lượng quân lương khổng lồ đã là gánh nặng không nhỏ đối với quốc khố, nếu lại đánh giặc thì lại càng không chịu nổi. Những năm gần đây thiên tai không ngừng, thu hoạch của dân chúng ảm đạm, đạo phỉ nhiều vô số kể, nếu như xuất chinh nữa thì tiền thuế dân chúng phải nộp lại càng nhiều, thật sự là khổ không nói nổi.
Trong phòng ánh nến chiếu sáng như thường lệ, Hoắc vương không khỏi hiểu ý cười, giống như tất cả mỏi mệt đều không còn sót lại chút gì. Đẩy cửa ra liền thấy Hoắc vương phi đang ôm một kiện áo choàng bán thành phẩm, sợi tóc mảnh nhỏ buông xuống một bên đầu, kim may phác thảo hoa văn trên áo bào, thỉnh thoảng xoa xoa con mắt.
“Cẩn thận ánh mắt, đã trễ thế này thì không cần chờ ta.” Hoắc vương mặc dù ở bên ngoài có chút thô lỗ, nhưng lúc đối đãi với người nhà cũng ôn hòa hết sức.
Hoắc vương phi buông đồ trong tay xuống, mỉm cười đi ra phía trước thay ông cởi ra áo khoác treo vào phòng trong, lại đi đến bên cạnh bàn, nhấc bát súp trên bếp lò xuống đặt ở nơi Hoắc vương có thể tùy tay chạm tới. “Chàng không trở lại, ta làm sao có thể ngủ ngon?”
Hoắc vương trong khoảnh khắc liền tràn ra ý cười trên mặt, bưng lên chén canh một ngụm uống hết. “Hôm nay mẹ con các nàng hàn huyên những gì? Cũng nói cho ta nghe một chút xem.”
“Tâm sự của tiểu nữ nhi tâm sự, ngươi cũng muốn nghe sao?” Hoắc vương phi giả vờ oán trách, đi đến cạnh gương trang điểm ngồi xuống, rút ra châu ngọc bộ diêu trên đầu, đem sợi tóc xõa xuống dưới. Nhớ đến chuyện ngày hôm nay, tay đang chải đầu không khỏi ngừng một chút, nghĩ xem nên nói với Vương gia những lời vừa rồi của Hạm Yên như thế nào.
Hoắc vương cũng là có chút sơ ý không phát hiện sự khác thường của thê tử, ngược lại tiếp nhận lược từ trong tay Hoắc vương phi, tinh tế chải mái tóc đen ở đằng sau người Hoắc vương phi, bàn tay hàng năm luyện tập roi pháp tràn đầy vết chai lại đặc biệt ôn nhu, mở miệng nói: “Hôm nay Hoàng thượng tuyên ta tiến cung, không có gì khác ngoài chuyện đàm phán với Viên quốc lần này, kỳ thật còn có hôn sự giữa Hạm Yên cùng Hiền vương”. Hoắc vương nói đến việc này, bắt đầu nhíu mày, mơ hồ có một chút cơn tức.
Hoắc vương phi cảm giác được người phía sau đình chỉ động tác, xoay người giữ chặt tay Hoắc vương gia, lo lắng mở miệng: “Làm sao vậy? Có việc gì sao?”. Trong ngày thường Vương gia đều gọi tên Lăng Giang Vũ, như thế nào hôm nay lại sửa lại xưng hô, hay là ở trong cung cũng đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc vương gia trấn an vỗ vỗ tay vợ mình, ý bảo nàng buông ra. Chính mình vỗ về sợi tóc mềm mại lạnh lẽo của thê tử, từ từ nói.
“Lúc xuất cung Hoàng thượng phái Trần công công lén báo cho ta biết, Hiền vương khẩn cầu với Hoàng thượng, muốn nạp một nữ tử Viên quốc”. Ánh mắt Hoắc vương ngưng trọng mà nghiêm túc. Nếu không có mấy năm nay tính tình đã lắng đọng lại không ít, nhất định là đã đi Hiền vương phủ quất hắn mấy roi rồi, chính phi còn chưa thú vào cửa, lại nghĩ đến nạp thϊếp, quả thực là không ra thể thống gì.
Hoắc vương phi trực tiếp trừng lớn hai mắt, khϊếp sợ cao giọng nói: “Cái gì?!” Phút chốc tức giận ngập trời, hung hăng vỗ bàn một cái đứng lên, “Hừ, Lăng Giang Vũ này quả thực không đem Hoắc vương phủ ta để vào mắt, hay là cảm thấy hiện giờ là Hiền vương cao quý cho nên có thể tùy ý làm bậy, không để ý tới tổ tông gia pháp, khó trách Hạm Yên muốn cùng hắn giải trừ hôn ước!”. Vốn tưởng rằng chỉ là thiếu niên đa tình, chưa từng nghĩ tới thật sự quá mức như thế.
“Hạm Yên muốn cùng hắn giải trừ hôn ước?!” Lần này đến phiên Hoắc vương kinh ngạc vạn phần, Hạm Yên không phải ngưỡng mộ hắn sao? Như thế nào bỗng nhiên... Trấn an cảm xúc của Vương phi, hỏi: “Hạm Yên hôm nay nói những gì?”
Hoắc vương phi lập tức đem mọi chuyện trước sau, đem những chuyện Hoắc Hạm Yên nói kể cho hắn biết, còn có những lời đồn đãi gần đây nhất trong kinh thành, Hoắc vương khẽ suy tư, thỉnh thoảng nhíu mày, Vương phi cũng là yên lặng cùng hắn, thỉnh thoảng thảo luận chút bố cục triều đình. Không khỏi cảm thán, triều đình sâu tựa như biển, huống chi là Hoắc vương phủ, cho dù không nắm giữ thực quyền thì có rất nhiều chuyện cũng căn bản muốn tránh cũng không thể tránh, muốn lưỡng toàn thật sự là quá khó khăn.
Nhưng những chuyện này Hoắc Hạm Yên cũng không biết được, chẳng qua là ngày thứ hai ở trên xe ngựa nhận ra mẫu phi nhà mình trang điểm hơi đậm một chút, khi nhẹ giọng hỏi cũng chỉ nhận được lời đáp lại rằng, bây giờ Thái hậu thân mình không tốt, cho rằng diễm lệ một ít nhìn cũng có tinh thần một chút.
Thái hậu cùng Hoắc vương phi là tỷ muội ruột thịt, dung mạo hơi tương tự, lúc trước là song mỹ nhân của Phượng thành, danh tiếng khắp Càn quốc. Cứ nghe rằng một khúc ‘Loan Phượng cầm’ củaThái hậu có thể dẫn tới trăm điểu hót cùng, được tiên hoàng liếc mắt một cái nhìn trúng rồi sắc phong làm hậu, còn Hoắc vương phi thì là một điệu múa tựa như lăng ba mà lưu truyền đến nay.
“Thần phụ bái kiến Thái hậu.” Hoắc vương phi hành lễ nghiêm chỉnh, tuy rằng là thân tỷ muội, song lễ tiết không thể có chút sai lầm.
Hoắc Hạm Yên thấy Thái hậu mặt mũi hiền lành, đứng ở bên cạnh Hoắc vương phi cúi người, “Yên Nhiên gặp qua Thái hậu.” Cách gọi của Thái hậu đối với nàng từ thuở nhỏ đã không giống với người khác, gọi nàng là Yên Nhiên, nói là năm đó khi mẫu phi lần đầu gặp phụ vương, lúc đó phụ vương chống đối không tiếp nhận sự ban ân của tiên hoàng, hết lời khuyên mà cũng vô dụng. Đàng hoàng tùy ý thi triển khinh công, vượt tường mà ra, dự định rời cung phiêu diêu đi xa, lưu lạc giang hồ làm một gã hiệp khách tự do. Ai ngờ ở cửa cung làm kinh hách xe ngựa của mẫu phi, phụ vương thuần phục con ngựa, mẫu phi vén rèm lên nhìn thấy phụ vương thì thản nhiên cười, phụ vương liền mất hồn giữ lại. Thế cho nên Thái hậu năm đó thường lấy việc này đến chê cười mẫu phi, cũng gọi nàng là Yên Nhiên (nghĩa là thản nhiên). Mẫu phi sợ phụ vương da mặt mỏng, mới gọi là Hạm Yên.
“Đều là tỷ muội nhà mình, đa lễ như vậy làm chi.” Thái hậu vẻ mặt vui sướиɠ nhìn Hoắc vương phi cùng Hạm Yên, một bên để Hoắc vương phi ngồi xuống, một bên vội vàng gọi Hoắc Hạm Yên qua. “Yên Nhiên nhanh đến bên cạnh ai gia.”
“Thái hậu.” Hoắc Hạm Yên nhu thuận đoan trang tiến lên đứng ở bên cạnh Thái hậu.
“Nhiều ngày không thấy, Yên Nhiên đứa nhỏ này lại trổ mã càng ngày càng xinh đẹp.” Tay Thái hậu vỗ vỗ lưng nàng, trong ánh mắt đều toát ra ý cười. “Thân mình đã tốt chưa? Nếu cần cái gì thì mau mau nói cho ai gia.”
“Yên Nhiên không có gì quá đáng ngại, đã làm Thái hậu lo lắng rồi.” Hoắc Hạm Yên bĩu môi, ngượng ngùng giương mắt, khẽ cau mày. “Thái hậu thân mình không khoẻ, Yên Nhiên cũng không ở kinh thành, thật sự là cực kỳ hổ thẹn, bây giờ thân mình Thái hậu đã khoẻ mạnh chưa?”
“Vốn là không có gì hệ trọng, chẳng qua là các ngự y quan tâm mù quáng.” Thái hậu nhìn Hoắc Hạm Yên, giống như thấy tiểu muội hơn hai mươi năm trước, cũng khó tránh khỏi việc nghĩ tới Đức Tuệ công chúa năm đó, nhất thời có chút buồn bã. Đảo mắt cười nói với Hoắc vương phi: “Lần này Yên Nhiên nhất định phải ở trong cung mấy ngày, thuận đường bồi bồi ai gia.” Hoắc Hạm Yên nhất thời ngây người, ở tại trong cung?
“Có thể làm bạn cùng Thái hậu, là phúc khí của Hạm Yên.” Hoắc vương phi kỳ thật cũng nghĩ trong lòng như thế, nay triều đình biến hóa ngàn vạn, đêm qua chính mình cùng Vương gia thương lượng, cũng là tính cho Hoắc Hạm Yên ở lại trong cung, đợi sự tình sáng tỏ rồi lại tính tiếp, Hạm Yên muốn hủy bỏ hôn ước cũng không phải một sớm một chiều, cuối cùng cũng phải là Thái hậu bên này gật đầu mới được.
Thái hậu nghe vậy, lôi kéo tay Hạm Yên liền không buông ra, vui vẻ nói liên tục. Hoắc vương phi trở lại vương phủ liền đưa Tố Ngôn vào cung, thuận tiện cho Hạm Yên sai sử, còn chính mình lại đi Hiền vương phủ, tính xem xem ý tứ của Lăng Giang Vũ. Đi đến Hiền vương phủ, đúng lúc thấy trong vườn hoa có một nữ tử mặc áo trắng ngồi ở bên đình nghỉ mát, bên cạnh nàng đúng là nhân vật chính mà hôm nay Hoắc vương phi muốn khởi binh vấn tội, Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia từ rất xa đã thấy Hoắc vương phi, lập tức đi tới, “Giang Vũ gặp qua dì.” Lăng Giang Vũ nhìn thấy Hoắc vương phi ngược lại lại đặc biệt tôn kính, chạy nhanh dẫn người đến chính đường ngồi xuống.
Hoắc vương phi cũng không khách khí cự tuyệt, nhìn Lăng Giang Vũ chi lan ngọc thụ, một bộ dáng ôn hòa hữu lễ, âm thầm thở dài. “Bản phi nhưng lại không gánh nổi tiếng “dì” này của Hiền vương.”
Bộ dáng sắc bén một cách khác thường như thế của Hoắc vương phi trái lại Lăng Giang Vũ chưa bao giờ gặp qua, một lát sau mới khôi phục bình thường. “Dì vì sao nói như thế?”
“Ngươi cầu xin với Hoàng thượng, muốn nạp nữ nhân Viên quốc, hành vi như thế sao có thể giấu diếm được miệng lưỡi người đời.” Hoắc vương phi mắt phượng nhẹ liếc, nhìn chất nhi mình thương yêu từ nhỏ. Trong viện nữ tử áo trắng kia đang mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về hướng bọn họ bên này, Lăng Giang Vũ không dấu vết che chắn tầm mắt Hoắc vương phi. Hoắc vương phi hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không phải là đã quên rồi chứ, hoàng thất Càn quốc có tục lệ không thể nạp nữ tử nước khác làm phi.”
Lăng Giang Vũ nghe vậy nhíu mày, “Nhưng hoàng huynh vì muốn xoa dịu quan hệ với Viên quốc, đã định hủy bỏ lệnh cấm này.” Nếu là lần này bản thân mình thực hiện, cũng có thể bắt đầu phát động, Hoàng thượng cũng chính là có ý tứ này.
Hoắc vương phi nhíu mày, đây là muốn đem ý tứ của bệ hạ ra, áp chế bắt bọn họ thừa nhận chuyện tình này sao? Lăng Giang Vũ đối với nữ nhi của nàng rốt cuộc còn tồn tại vài phần tình nghĩa nào không?
“Vậy ngươi đem Hạm Yên đặt chỗ nào?!” Hoắc vương phi phẫn nộ lớn tiếng quát lớn: “Đem Hoắc vương phủ ta đặt ở chỗ nào?”
Đối diện với sự vặn hỏi của Hoắc vương phi, Lăng Giang Vũ không chút hoang mang nói ra quyết định của chính mình, hắn vẫn như trước thanh phong lãng nguyệt, quanh thân toát ra vẻ ôn nhuận tốt đẹp như trong trí nhớ của Hoắc vương phi.
“Hạm Yên nhập phủ tự nhiên là vị trí chính phi, Giang Vũ hứa hẹn không người nào có thể lay động.” Lăng Giang Vũ còn thật sự nói xong. “Hơn nữa đợi Hạm Yên nhập phủ hai năm sau sẽ nạp lễ (1) lần nữa.”
(1): nhà trai mang sính lễ sang nhà gái
Hoắc vương phi nhìn hắn giận dữ, ngược lại cười, trên mặt không chút nào là không hiển thị tức giận, nhìn chằm chằm Lăng Giang Vũ nửa ngày sau chậm rãi nói: “Hiền vương không hổ là Hiền vương, hành động này lại có thể chu toàn cho thể diện Hoắc vương phủ ta.”
“Giang Vũ xin lỗi.”
“......”
*********
Hoắc Hạm Yên nhàm chán ghé vào trên băng ghế chống đỡ đầu nhìn hoa mẫu đơn ngoài sân, mình rốt cuộc phải ở trong cung bao lâu a? Ban đầu là nói làm bạn với Thái hậu, nhưng Thái hậu sớm hay muộn gì cũng đều khấn phật, không cần người ở bên cạnh làm bạn. Giờ ngọ phải ngủ hai canh giờ, chỉ có buổi tối thì đi qua trò chuyện, pha trò cho Thái hậu vui vẻ. Thời gian còn lại nàng cũng không biết nên đi chỗ nào. Khi còn nhỏ nàng cũng có đến chơi đùa trong cung, nhưng đã nhiều năm chưa từng đặt chân, lại không dám đi loạn, rất sợ sẽ đi đến nơi không nên đi.
“Cái gì?!” Đang nghĩ ngợi liền truyền đến tiếng nói đầy tức giận của Thái hậu, Hạm Yên khϊếp sợ chạy tới, lúc này là lúc Thái hậu ngủ trưa, đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho Thái hậu luôn luôn hòa ái lại tức giận như thế.