Cơn tức của Tiết Nghiêm cũng đang lan tràn, Quý Phú nghe tiếng trà cụ vỡ vụn trong phòng, tiếng bàn ghế bị đập phá vang lên không dứt, kinh hồn khϊếp đảm không dám lại gần, không biết hôm nay ai chọc vào vị tổ tông này đằng đằng sát khí như vậy.
“Quý Phú, lăn ra đây cho lão tử!” Cùng với tiếng đồ sứ vỡ vụn, thanh âm bạo ngược vang lên làm cho Quý Phú toàn thân căng cứng, nuốt nuốt nước miếng ánh mắt nhìn loạn bốn bề, người bốn phía toàn bộ đều giả vờ mắt nhìn mũi, làm bộ như mình là đầu gỗ không hề tồn tại. Quý Phú hiện tại hi vọng có người xuất hiện, nếu may mắn thì có thể nhặt xác cho mình.
Đáng tiếc không có, kiên trì đẩy cửa ra, đập vào mắt là một phòng vô cùng hỗn độn, giống như vừa bị cường đạo cuốn qua. Đáy lòng Quý Phú rên lên trong im lặng. Gia của ta, tật xấu thích đập phá đồ đạc này của ngài có thể sửa không? May mắn là ở đây chỉ có một ít đồ vật không đáng tiền, nếu là ở Quốc công phủ mà cũng luôn đập phá như thế này, Quốc công phủ cho dù phú khả địch quốc cũng không chịu nổi đâu ~ Nhưng những lời này hắn không dám nói, đứng trước mặt Tiết Nghiêm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sàn, không dám ngẩng đầu lên, lo sợ trong cơn tức của chủ nhân ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Hắn còn muốn sống thêm vài năm cưới một thê tử về nhà nữa mà? Cung cung kính kính bước về phía trước nói “Hầu gia.”
Quý Phú lo lắng nhìn lên, ánh mắt như âm ty địa ngục lướt qua làm Quý Phú cảm thấy cổ mình đau lợi hại.
“Nói ‘Giới’ tức khắc tới gặp ta!” Tiết Nghiêm âm thầm bình phục tâm tình của mình, kết quả là càng bình phục lửa giận trong lòng càng cao, hiện tại cần tìm một người tới đánh một trận mới hết giận được.
Quý Phú hiểu được ý tứ của Tiết Nghiêm, vừa định lui ra lại lập nói lại .“Bẩm Hầu gia,‘Giới’ phụng mệnh Hầu gia đi tiêu diệt Huyết Y lâu .” Nói xong câu đó, Quý Phú càng thêm lo sợ, sợ mình trở thành vật hi sinh cho chủ nhân trút giận.
Tiết Nghiêm một bên cắn răng, một bên nhắm mắt lại, kéo ghế qua một bên, hai tay vỗ mạnh lên bàn, gân xanh nổi lên. Hắn thật sự tức tới điên rồi, mới quên mất chính sự. Người của Huyết Y lâu động thủ với Hoắc Hạm Yên, còn thiếu chút nữa là đoạt mệnh của nàng, nghĩ đến lúc ấy mặt nàng không có chút máu rồi ngã xuống, nếu không tiêu diệt tổ chức chết tiệt đó, mối hận trong lòng khó giải quyết được!
Nhớ tới khuôn mặt người nọ, Tiết Nghiêm nhụt chí hung hăng nện bàn, làm cho Quý Phú khẩn trương run run nhắm mắt lại.
Hoắc Hạm Yên...... Vì cái gì trên đời phải có một Hoắc Hạm Yên như thế!
Tiết Nghiêm hắn là Ninh Viễn hầu, muốn nữ nhân nào mà không được, cho dù là nương nương trong cung nếu hắn muốn cũng chiếm được dễ như trở bàn tay. Nhưng Hoắc Hạm Yên làm hắn không thể quên không thể bỏ, thời thời khắc khắc đều nhớ tới đều muốn giữ chặt lấy! Không cho phép rời đi!! Nhưng lại...... không muốn nàng thương tâm khổ sở, thậm chí một cái nhíu mày của nàng cũng có thể làm cho trái tim của hắn phập phồng theo.
Trong miệng Tiết Nghiêm bỗng nhiên phát ra một tiếng cười kỳ quái, khàn khàn như từ trong vực sâu vọng lại, làm cho da tóc Quý Phú dựng ngược, xương cốt mềm nhũn suýt nữa trực tiếp nằm thẳng xuống, nhưng tiếng cười chưa dứt đã thấy giọng hắn mang theo phức tạp tự giễu mà người bên ngoài khó có thể phát hiện.
Thanh âm quỷ dị chỉ vang lên một lúc lại làm Quý Phú ghi nhớ suốt đời.
“Cửu Vương gia Lăng Giang Vũ, thông minh hiếu học, khí độ lỗi lạc. Từ nhỏ đã kế tục tổ huấn, trước sau như một, đi sứ Viên quốc có công với xã tắc, long khí cực đại, xứng đáng làm thái tử.” Tiết Nghiêm lạnh lùng nói,“Truyền những lời này tới đế đô, hơn nữa âm thầm để ám chỉ này tới tai Hoàng thượng.”
“Hầu gia?” Quý Phú không hiểu ý nghĩa mệnh lệnh này của Tiết Nghiêm. Hoàng thượng bây giờ không có con nối dòng, vốn tính lập Cửu Vương gia làm thái tử, lời này không phải càng tạo điều kiện cho hắn sao?
Tiết Nghiêm ngẩng đầu, cười lạnh lùng.“Không cần nhiều lời, nghe theo mệnh lệnh của bản Hầu mà làm việc.” Từ xưa tranh đấu hoàng quyền, trên giường nhỏ làm sao cho phép người khác vừa ngủ vừa ngáy, Thái tử hoàng đệ? Xem thử hắn có phúc hưởng thụ không đã.
Người đang bị Tiết Nghiêm ghi hận, Lăng Giang Vũ an bài thỏa đáng cho Lâm Thư rồi đi gặp Vương đại nhân và danh bộ Thần Châu nói chuyện một lúc, khi biết mọi người đều đã trở lại viện của mình mới bình tĩnh tự hỏi hôm nay đã phát sinh chuyện gì. Trạm nghỉ ở Lý thành không giống phủ của Tạ đại nhân, mỗi trạm nghĩ đều là sân độc lập, vì nghênh đón đủ loại quan viên ngủ lại nên tuy rằng đơn sơ nhưng lại đầy đủ dụng cụ.
Lần này đi sứ Viên quốc, thân tín mang theo vốn không nhiều, một số chết ở Viên quốc do ám sát. A Ngọc là thϊếp thân thị nữ của Lăng Giang Vũ nay bị phái đi hầu hạ Lâm Thư, bên người lại trống không có ai hầu hạ, may mà mình cũng không quá để ý chuyện này, ngược lại còn cảm thấy thoải mái không ít. Với tính cách của Tiết Nghiêm, thử vài lần không có tác dụng, tương lai nhất định sẽ không lập lại chiêu cũ, không cần tăng cường đề phòng, bên người có thêm nhân thủ cũng không có tác dụng nhiều. Nhưng hôm nay nhìn thấy Hoắc Hạm Yên thật ra hắn có chút kinh ngạc, tuy vị tiểu biểu muội này ngày thường hay tùy hứng nhưng vẫn tương đối biết điều, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ rời đế đô chạy đến biên thành. Cũng làm cho hắn gặp phải tình thế khó xử, bất đắc dĩ cong khóe môi, chỉ có thể là đi một bước tính một bước mà thôi.
“Khởi bẩm Vương gia, Hoắc quận chúa cầu kiến.” Tiểu thị quỳ gối trước mặt Lăng Giang Vũ, theo đúng quy củ đối với hoàng tộc hành đại lễ.
Giọng của Lăng Giang Vũ mang theo bất đắc dĩ nói “Thỉnh quận chúa vào.”
“Dạ.” Tiểu thị vệ đáp lời rồi đi ra ngoài. Lăng Giang Vũ rót một ly trà Vọng quân hàm tiên đặt ở đối diện, rồi lấy một ly nước trong đặt trước mặt mình. Dân chúng Càn quốc đều biết, cCửu Vương gia không uống nước trà, không ăn cá sông.
Hoắc Hạm Yên nhấc chân bước vào nhìn cảnh tượng như thế, theo như thường lệ một ly nước trong, một ly trà Vọng Quân hàm tiên. Chính vì sự săn sóc tự nhiên này mà mình chìm sâu vào vũng bùn, khó có thể kềm chế.
“Biểu ca.” Lời nói màng theo ý cười nhẹ, tay áo rũ xuống hơi đong đưa.
Lăng Giang Vũ mỉm cười, ôn nhu cẩn thận, thản nhiên hỏi.“Muội đã đến rồi, ngồi đi.” Làm cho người ta thấy vui vẻ thoải mái.“Thương thế sao rồi? Lớn như vậy mà xuất môn cũng không cẩn thận, nếu dì biết được chắc sẽ đau lòng lắm.”
“Vậy còn biểu ca, đau lòng sao?” Hoắc Hạm Yên chần chờ một lát, chậm rãi mở miệng. Cùng Lăng Giang Vũ thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên, toàn tâm toàn ý nghĩ tới lúc lớn lên gả cho hắn làm vợ, nhưng ai biết kết cục kiếp trước lại là như vậy.
Nhìn Hoắc Hạm Yên ôn hòa như vậy, Lăng Giang Vũ hơi sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng nàng tới khởi binh vấn tội, ánh mắt bất đắc dĩ chợt lóe lên rồi biến mất.“Dĩ nhiên.”
Cho đến bây giờ, Hoắc Hạm Yên vẫn cảm thấy việc thích một nam tử như Lăng Giang Vũ là chuyện thật dễ dàng, có lẽ tất cả nữ nhân khi tuổi còn trẻ đều ảo tưởng có thể có được một phu quân ôn nhuận như nước lại không yếu đuối, tài hoa hơn người, đảm đương quả cảm lại không tùy ý bừa bãi.“Là Hạm Yên vô lý…. .”
“Làm sao vậy? Như vầy không giống Hạm Yên mà ta biết.” Lăng Giang Vũ hơi nhíu mi, biểu hiện hôm nay của biểu muội không bình thường.
“Vậy trong lòng biểu ca Hạm Yên là người thế nào, chẳng phân biệt tốt xấu? Ăn vạ vô lý?” Hoắc Hạm Yên cúi đầu thưởng thức trà, che dấu nụ cười chua xót nơi khóe miệng, triệt để buông xuống, kiếp trước mình đại khái thật sự là như thế, nhưng mình bây giờ sớm đã không còn là cô nương đơn thuần ngay thẳng Hoắc Hạm Yên. Nhớ lại đời trước, cảm thấy chấp niệm của mình với Lăng Giang Vũ có lẽ chính là không chịu thua thôi, không phục chuyện vị hôn phu của mình một khi trở về lại nhung nhớ người bên ngoài, không phục việc mình là Quận chúa Càn quốc lại bại bởi một nữ tử địch quốc, vì phần không phục này mà đầu óc điên đảo làm ra việc ác khó dung thứ. Nghĩ đến đây, Hoắc Hạm Yên mở miệng dò hỏi.“Biểu ca, chúng ta trở đế đô sẽ thành hôn, vậy vị Lâm cô nương kia......”
Lăng Giang Vũ bưng chén nước dừng giữa không trung, nhìn ánh mắt Hoắc Hạm Yên, thản nhiên nói:“Lâm cô nương chính là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Vậy biểu ca tính an trí vị này ân nhân cứu mạng này thế nào?” Hoắc Hạm Yên không chút che giấu việc mình không vui, nhìn chằm chằm Lăng Giang Vũ.“Nạp vào vương phủ?”
Ánh mắt Lăng Giang Vũ sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Hạm Yên, một lát sau lại khôi phục bộ dạng ôn hòa, lắc đầu thở dài, bên môi vẫn là nụ cười rất nhẹ.“Mới cảm thấy Hạm Yên trưởng thành, không ngờ vẫn là như thế.” Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?!
“Hạm Yên vốn là người hay ghen tị lại ích kỉ.” Hoắc Hạm Yên cười tự giễu,“Nhưng ánh mắt biểu ca nhìn Lâm cô nương rõ ràng là khác thường, chẳng lẽ muốn Hạm Yên ra vẻ không biết gì cả sao.”
Hoắc Hạm Yên nói trắng ra như thế, Lăng Giang Vũ cũng không che giấu, kể lại việc mình gặp phải ở Viên quốc, bao gồm cả việc bị nhốt trong hầm băng rồi Lâm Thư cởi sạch quần áo sưởi ấm cho hắn, miêu tả rõ ràng.“Ta và Lâm cô nương đã có da thịt chi thân, đương nhiên phải có trách nhiệm với nàng.”
“Vậy biểu ca định an trí ta như thế nào?” Hoắc Hạm Yên giả vờ bất mãn đứng dậy, đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén sáng chói.“Hủy bỏ hôn ước? Thái hậu và Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
“Ta vẫn chưa nghĩ tới điều đó.” Lăng Giang Vũ nhíu mày, tuy rằng hắn chưa nghĩ ra cách giải quyết trọn vẹn, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc giải trừ hôn ước với Hoắc Hạm Yên.
“Không muốn giải trừ hôn ước? Vậy ý biểu ca là muốn trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc sao.” Thanh âm Hoắc Hạm Yên dần dần trở nên bén nhọn, ánh mắt không hề liếc hắn một cái, dường như đối với hắn thất vọng đến cực điểm.“Biểu ca đừng quên người dân Viên quốc có tục lệ một vợ một chồng, vị kia sinh ra ở Viên quốc chỉ sợ khó có thể chấp nhận. Mà lấy tâm tính của Hạm Yên quyết không chung chồng với bất kì ai.”
“Hạm Yên.” Ánh mắt Lăng Giang Vũ nhìn Hoắc Hạm Yên vẫn ôn hòa như cũ, nhưng đã bắt đầu không kiên nhẫn.
“Hạm Yên chờ biểu ca đã hơn mười năm.” mắt Hoắc Hạm Yên đỏ lên, ngửa đầu bức nước mắt bức trở về “Hay là ở trong lòng biểu ca, Hạm Yên còn không bằng một Lâm cô nương?”
“Không phải như vậy.” Lăng Giang Vũ muốn bước lên an ủi, lại phát hiện mình nói gì cũng là sai. Bản thân hắn cũng không nghĩ mình sẽ đi tới bước này, hắn từng nghĩ sẽ cùng Hạm Yên bách niên giai lão nhưng bây giờ...... Nếu nói mình không có ý niệm khác với Lâm Thư ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được. Có lẽ cũng như năm đó hoàng huynh tuyên Tiết quý phi tiến cung, trên đời này sẽ luôn luôn có một người làm ngươi quên hết lễ pháp trói buộc, biết rõ không thể nhưng vẫn muốn giữ chặt.“Hạm Yên, coi như biểu ca thực xin lỗi muội.”
“Thái hậu và Hoàng thượng, còn có Hoắc vương phủ của ta sẽ không nhận nàng ấy.” Hoắc Hạm Yên tuyệt vọng rơi nước mắt hét lớn.“Cho dù là như thế, ngươi vẫn muốn tiếp tục? Ta không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Nói xong lại giống như bị đả kích, chạy ra ngoài, Lăng Giang Vũ sốt ruột đuổi theo, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoắc Hạm Yên một bên khóc chạy, một bên vụиɠ ŧяộʍ chú ý Lăng Giang Vũ ở phía sau, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Nắm chắc thời gian chạy đến phòng Lâm Thư quăng một tát.“Tiện nhân này, cho ngươi câu dẫn biểu ca!”
“Hoắc Hạm Yên!” Lăng Giang Vũ lớn tiếng quát, kéo cổ tay Hoắc Hạm Yên ngăn nàng tiếp tục đánh, nhìn gò má Lâm Thư đỏ lên ánh mắt đau đớn, đau lòng không thôi.“Ngươi quả thực làm càn!” Giơ tay lên muốn đánh Hoắc Hạm Yên, lại thấy ánh mắt mạnh mẽ của nàng, thả tay xuống.
“Mới như vậy đã đau lòng ?” Hoắc Hạm Yên cười đến si ngốc, trong tiếng cười pha nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống gò má.“Ta thì sao, Lăng Giang Vũ, ngươi đặt ta ở đâu?!” Nói xong té xuống đất, vừa vặn ngồi ở trên băng ghế nhỏ. Nàng mới không nói ra việc vốn là tính ngã xuống đất, nhưng mặt đất thật sự rất cứng rắn, ngã xuống đùi nhất định sẽ rất đau nên mới đổi ý ngồi ở trên băng ghế nhỏ.
Ánh mắt của nàng lộ ra thần sắc bi thương,“Tâm của ngươi nếu đã không còn ở trên người ta, ta đây cũng sẽ không còn muốn ngươi. Lăng Giang Vũ, ta muốn giải trừ hôn ước với ngươi, từ hôm nay nam hôn nữ gả không hề liên quan!” Nói xong cầm lấy nghiên mực trên bàn nện mạnh xuống đất, tứ phân ngũ liệt.
“Quận chúa......!” Tố Ngôn thay Quận chúa ra cửa mua mứt hoa quả nghe được tin tức vội vàng chạy tới, lại nghe thấy Quận chúa nhà mình hùng hồn nói. Nhất thời choáng váng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
“Quận chúa, đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Quận chúa khóc thương tâm khổ sở như vậy, bộ dáng tê tâm liệt phế, nàng nhịn không được muốn khóc theo, cổ họng khàn khàn.“Người đừng khóc nữa, Quận chúa...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
“Cửu Vương gia thật là có bản lĩnh!” Một âm thanh lạnh nhạt trào phúng vang lên, tuy rằng không lớn nhưng lạnh như băng làm cho người nghe như rơi vào vực sâu.
Hoắc Hạm Yên nghe vậy ôm trán nhìn về phía cửa lớn, làm ra vẻ không muốn người ngoài nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Ngấm ngầm cắn răng nhăn mặt, mình tính toán làm loạn vào thời điểm này đã hỏi thăm được hắn vàVương đại nhân đang ra ngoài, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, chuyện vừa rồi hắn nghe được bao nhiêu? Vừa rồi mình khóc có xấu lắm không?
“Ninh Viễn hầu chê cười.” Lăng Giang Vũ đang ở thế khó xử, tâm thần không yên, thấy Tiết Nghiêm tới lại không thể không lên tinh thần cười khổ đối phó