Chương 7

__________________

13.

Bởi vì ban ngày Kiều Lẫm cùng tôi vả mặt Tô Mộ Tuyết và Bùi Càn, nên tôi đạt được vài tiết giảng bài của giáo sư hóa học nổi tiếng.

Kiều Lẫm là người dễ ngủ, vừa nằm xuống là ngủ luôn.

Trong mơ, giáo sư nổi tiếng đến trường giảng bài, hơn nữa đầu óc tôi còn có thể thanh tỉnh ba tiếng đồng hồ liên tục...... Gấp ba lần hiệu suất giải bài tập.

Tôi vừa ngủ, vừa bổ sung kiến thức để làm bài tập.

Sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, toàn bộ kiến thức đều nằm trong đầu tôi.

Nghĩ lại thật lãng phí, tôi cũng có thể viết một phần chú ý, tặng cho Kiều Lẫm.

Vậy mà có người phát hiện Kiều Lẫm xuất hiện trên chuyến xe buýt tôi đang đi.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu cũng ngồi chuyến xe này sao?"

Kiều Lẫm xấu hổ cúi đầu, hai hàng lông mi dài như hai cây quạt nhỏ.

"Vì tôi muốn đi theo cậu đến trường."

Anh ấy thật sự rất ngọt ngào, tôi muốn khóc quá!

Tôi đem đồ ăn mẹ làm cho Kiều Lẫm, nhét vào trong tay anh, bên trong còn có ghi chú của tôi.

"Mẹ tôi nói, thứ bảy cậu vất vả dạy thêm cho tôi, cho nên mẹ tôi mới làm chút ít đồ ăn cho cậu!"

"Cậu ăn xong đem hộp cơm trả lại cho tôi nha!"

Kiều Lẫm cười nói: "Được!"

Bên ngoài trường học, mọi người âm thầm buôn chuyện.

Còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp trung học, mọi người muốn dùng những tin đồn để giảm áp lực, ảnh hưởng tốt tới kì thi.

Kiều Lẫm xách đồ đi ra trước, đứng chờ tôi ở bên ngoài trường học.

Không nghĩ tới, trước khi ra về, Trình Nguyệt đã chặn đường chúng tôi.

"Cô là một người phụ nữ vô tâm, Bùi Càn thích cái gì ở cô chứ, cô đã cự tuyệt cậu ấy như vậy, còn đi theo Kiều Lẫm học thêm!"

"Sao cô dám làm vậy chứ!"

Tôi nhìn cô ấy, trên đầu chậm rãi hiện ra ba dấu chấm hỏi lớn: "???"

Thấy tôi nghi hoặc nhìn mình, Trình Nguyệt lấy điện thoại di động ra, đưa ra mấy tấm Kiều Lẫm ở trong thư viện, nhà hàng, còn có trên xe buýt.

Ảnh chụp không có hành động thân mật gì, chúng tôi cũng chỉ nói cười với nhau.

14.

Tôi nhìn Trình Nguyệt: "Trình Nguyệt, em không sao chứ?"

"Không phải em là liếʍ cẩu của Bùi Càn, sao em không đi hỏi Bùi Càn đi?"

"Em cũng có thể nghe đoạn ghi âm đó, tại sao Bùi Càn lại tỏ tình tôi, vì nó có thể giúp Tô Mộ Tuyết có xuất đề cử đi học Thanh Hoa đó!"

Trình Nguyệt: "Anh ấy nói giỡn sao, dựa vào thành tích của Tô Mộ Tuyết căn bản có thể được cử đi học."

Tôi: "????"

Cô ấy nói cái gì cơ, không có biện pháp phản kháng luôn!

Trình Nguyệt bất đắc dĩ: "Cô muốn gì?"

"Hắn căn bản không thích cô, mà người hắn thích là Tô Mộ Tuyết!"

Trình Nguyệt nghe tôi nói xong, ngẩn người: "Cái gì? Sao có thể!"

"Anh ấy nói Tô Mộ Tuyết lớn lên cùng anh ấy từ thời tiểu học, anh ấy chỉ coi Tô Mộ Tuyết là em gái thôi."

"Tô Mộ Tuyết nói, cô ấy sẽ giúp tôi theo đuổi Bùi Càn, nhưng anh ấy lại thích cô..."

Tôi khinh bỉ nói: "Ai yo, hắn ta gian gian díu díu mập mờ với Tô Mộ Tuyết rõ ràng thế mà!"

"Lại không có quan hệ huyết thống, lấy cái gì để tính là em gái?"

"Còn nữa, con mắt nào của cô nhìn ra hắn thích tôi?"

"Cô chỉ làm đội trưởng đội bóng rổ thôi mà, chẳng lẽ lại bị đánh đến mức ngốc luôn à?"

Trình Nguyệt có khí thế dũng mãnh, tiếng xấu đầy đầu, nhưng thực chất cô ấy cũng không có xấu xa như vậy.

Cùng lắm là làm một chỗ dựa vững chãi cho đàn em sau lưng có năng lực một chút, nói chuyện, làm việc kiêu ngạo hơn một chút.

Hơn nữa, cô ấy lớn lên trông khá hổ báo nên ai cũng sợ cô ấy.

Nhưng tôi biết, rất nhiều chuyện đều là cô ấy làm, mà Tô Mộ Tuyết lại nói với mọi người bên ngoài là cô ta làm.

Trình Nguyệt lại là người có não yêu đương, cô ấy sẽ bỏ đi khi không nghe tên Bùi Càn, được bạn học khích lệ, cô ấy liền biết mình có thể làm gì.

Nghĩ đến đây, tôi kéo kéo cổ áo của Trình Nguyệt, kéo cô ấy xuống.

"Tôi nghe nói Tô Mộ Tuyết là bạn thân của cô? Chị em thân thiết luôn mà!"

"Cô ta nói giúp cô theo đuổi Bùi Càn, cô liền làm chị em tốt với cô ta ư? Cô ta làm vậy để mà thân thiết với Bùi Càn trước mặt cô thôi!"

"Vậy mà cô cũng tin cho được sao?"