Chương 10

__________________

19.

Ba Trình Nguyệt cao hơn cô, bụng bia to, nắm đấm còn rất lớn.

Họ vừa vào trường đã làm ầm lên, nói Tô Mộ Tuyết lừa gạt tiền của con gái ông bà, lấy đi mua điện thoại di động, còn lừa con gái bà mua cho mấy cái túi.

Mẹ Trình Nguyệt lại đến mắng Bùi Càn câu dẫn con gái bà, ngăn cản Trình Nguyệt trở thành con ngoan trò giỏi, xem con gái bà là kẻ ngốc nhiều tiền, ăn chực uống chực Trình Nguyệt.

Vậy nên theo miêu tả của ba mẹ cô ấy, Trình Nguyệt trở thành một cô gái ngốc nghếch nhà giàu, còn Tô Mộ Tuyết và Bùi Càn là mấy người không có lương tâm, lừa gạt Trình Nguyệt.

Các lãnh đạo nhà trường đều sợ hãi, vội vàng gọi Bùi Càn và Tô Mộ Tuyết đến phòng làm việc.

Cũng mời hai vị phụ huynh đang làm ầm dưới kia và con gái họ lên.

Vừa lên tới nên,Trình Nguyệt đã luôn miệng khẳng định mình bị bắt nạt.

"Tô Mộ Tuyết và Bùi Càn nói chỉ cần cho bọn họ tiền, mua đồ cho họ, rồi hai người sẽ làm bạn với em."

"Cậu...... Cậu cũng biết mà......"

Tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy, tác phẩm cá nhân rất tuyệt phải không?

Chỉ cần học cách đổi trắng thay đen của Tô Mộ Tuyết, tôi có thể lấy đi tất cả mọi thứ của cô ta.

Ba mẹ Tô Mộ Tuyết đã khóc và tát cô ta rất nhiều.

"Nhà chúng ta làm ăn trung thực, như thế nào lại có thể đẻ ra đứa con tai họa như vậy chứ?"

Ba mẹ Bùi Càn muốn đổ lỗi cho hắn để giải quyết chuyện càng nhanh càng tốt, rồi đưa Bùi Càn ra ngoài.

"Bùi Càn nhà các tôi từ nhỏ đã nghe theo Tô Mộ Tuyết, chắc chắn là học theo thói xấu của cô ta rồi!"

Nhưng Bùi Càn là một người có não yêu đương! Vì Tô Mộ Tuyết, cái gì hắn cũng có thể làm!

Đủ loại lý do, sao tôi lại có thể để yên cho họ chứ?

"Chuyện gì cũng nghĩ ra được! Tô Mộ Tuyết không phải người như vậy! Mộ Tuyết bị ép!"

Trình Nguyệt cười lạnh: "Những món quà đó, là do anh ép Tô Mộ Tuyết đòi tôi à?"

Bùi Càn đau khổ nhìn Trình Nguyệt: "Tôi không nghĩ, cô lại là người như vậy."

"Lúc trước cô cho em ấy những thứ như vậy, bây giờ lại trở mặt!"

Trình Nguyệt: "Ồ, vậy anh thừa nhận lấy những thứ kia, tiêu tiền của tôi rồi sao?"

Ba Trình Nguyệt nói: "Lãnh đạo, thầy giáo, mặc dù gia đình tôi cũng không thiếu tiền, nhưng cũng là do chúng tôi vất vả làm ra!"

"Trước kia chỉ là một ít tiền, càng về sau càng tăng thêm mấy vạn!"

"Nhà trường xử lý cho tốt, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, khởi kiện!"

20.

Tới mấy chục vạn, nhà trường dám xử lý không tốt sao?

Số tiền mà Trình Nguyệt bỏ ra đã bằng một nửa tài sản nhà Tô Mộ Tuyết rồi.

Vào ngày thứ hai của nửa năm trước khi thi tốt nghiệp trung học,Tô Mộ Tuyết đã bị xử phạt.

Trước mặt toàn trường, đọc bản kiểm điểm, xin lỗi Trình Nguyệt.

Không được bao lâu, Tô Mộ Tuyết trực tiếp ngất xỉu trên bục.

Cô ta được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, lại chẩn đoán ra bị ung thư!

Hơn nữa còn là giai đoạn cuối!

Bố mẹ cô lập tức sắp xếp cho cô ta nghỉ ngơi, sau đó nhập viện điều trị.

Bùi Càn thật sự yêu Tô Mộ tuyết! Biết cô ta bị ung thư, cũng nhất quyết đi theo nhập viện cùng cô ta.

Cho dù cha mẹ hắn khuyên thế nào cũng vô dụng.

"Mộ Tuyết đã bị như thế này, sao các người lại máu lạnh như vậy?"

Việc trị liệu của Tô Mộ Tuyết cần chi phí cao ngất ngưởng, Bùi Càn đem đồ trong nhà bán lấy tiền khám bệnh cho Tô Mộ Tuyết.

"Tương lai căn nhà này cũng là của tôi và Mộ Tuyết, em ấy không còn sống thì chẳng còn ý nghĩa gì!"

"Các người không muốn mất đi đứa con gái duy nhất của mình đúng không, vậy thì đừng ngăn cản tôi!"

Vì có thể chữa bệnh cho Tô Mộ Tuyết, hắn thậm chí tự mình đi làm kiếm tiền.

Ba mẹ Tô Mộ Tuyết cảm động vô cùng.

"Bùi Càn, lòng tốt của cháu chúng tôi không có cách nào báo đáp, chờ Mộ Tuyết khỏi bệnh, chắc chắn sẽ gả cho cháu!"

Giáo viên trong trường cũng đều đi thăm cô ta, tặng trái cây, hoa tươi còn quyên góp tiền.

"Dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều."

"Mộ Tuyết, em sẽ nhanh khỏe thôi, em còn trẻ mà."

Trình Nguyệt nói: "Nhà cô thiếu tiền tôi, nhưng mà từ từ trả cũng được, giữ lại chữa bệnh đi!"

"Biết cô có bệnh, nhưng không nghĩ tới cô có bệnh này!"

Tô Mộ Tuyết tức giận thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.

Nhưng đối với chuyện đó, tôi không quan tâm lắm,lẳng lặng đứng trước giường bệnh của cô ta.

"Tô Mộ Tuyết, cô đã không có năng lực đề cửi học Thanh Hoa nữa, không phải cô rất muốn có sao? Vậyì chỉ còn cách tự giành lấy nó thôi!"

"Tôi khuyên cô một câu, muốn có thứ gì, phải tự mình cố gắng lấy được, nếu không, coi chừng mất cả chì lẫn lãi!"

Sau đó Tô Mộ Tuyết dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn tôi, tôi tiêu sái rời đi.

Nửa năm sau, tôi và Kiều Lẫm tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Thành tích giống nhau, được gọi là song Trạng Nguyên!

Chúng tôi tay trong tay đi tìm việc làm, không lãng phí tri thức của mình.

Còn Trình Nguyệt, mặc dù đã được tôi học dạy bù tôi, nhưng vẫn thi không được môn văn và môn hóa.

"Tôi nhất định phải đậu Thanh Hoa! Tôi không thể thua Thẩm Giai được!"

Bùi Càn giúp Tô Mộ Tuyết thực hiện giấc mơ, dựa vào mình là tiểu thịt tươi, đi câu dẫn phú bà, cung cấp tài nguyên cho Tô Mộ Tuyết một thời gian dài.

Nhưng không có hệ thống trợ giúp, không ai lấy cắp điểm giùm cô ta được, cuối cùng chỉ thi được ba môn.

Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, chỉ trong vòng mấy ngày, hắn ta bị những tiểu thịt tươi khác của phú bà tìm ra.

Bọn họ đánh Bùi Càn đến nỗi phế đi cái chân thứ ba của hắn.

Bùi Càn đau muốn chết, vài lần muốn tìm cái chết, đều bị ba mẹ hắn ngăn cản.

Bọn họ cảm thấy, chỗ đó của Bùi Càn thành như vậy, là do Tô Mộ Tuyết hại.

Tô gia đã đáp ứng, chỉ cần cô ta khỏi bệnh, liền gả cho Bùi Càn.

Trực tiếp đem Tô Mộ Tuyết từ trong trường học bắt trở về, cùng Bùi Càn kết hôn.

Tô Mộ Tuyết liều mạng giãy dụa, gào khóc.

"Hắn tự nguyện kiếm tiền chữa bệnh cho con! Tại sao con phải gánh vác trách nhiệm?"

"Hắn từng làm tiểu thịt tươi cho phú bà, ai biết có mắc bệnh gì không, bẩn chết đi được, con không gả cho hắn đâu!"

"Bùi Càn, anh là thằng cặn bã, vì cưới tôi, lại làm chuyện như vậy!"

Tâm lý của Bùi Càn cũng có thể thay đổi.

"Tô Mộ Tuyết, không nghĩ cô lại lấy cái cớ này, ngốc quá đi, không có đầu óc, mới có thể toàn tâm toàn ý kiếm tiền cho cô, hiện tại biến thành như này.". TruyenHD

"Không chạy được đâu, cả đời cô chỉ được ở bên tôi, ở dưới bùn lầy từ từ thối rữa!"

"Là cô nợ tôi, cả đời này đừng hòng nghĩ tới việc rời đi!"

(HẾT)