Sáng ngày thứ 2 Ninh Viễn ở bên ngoài tâm trạng vui vẻ, đứng ở cột điện ven đường ghi nhớ dãy số trên đó rồi nhanh chóng về nhà. Trên đường còn thuận tiện mua một ít thức ăn làm cơm tối, nhưng thức ăn đã nguội mà Lâu Thiếu Ngự chưa về. Cậu chờ một lúc lâu liền ngủ quên trên ghế salong. Nghe có người nhấn chuông cửa cậu mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thì đã hơn 10h đêm. Chạy tới mở cửa thì thấy Lưu Thụy đang dìu Lâu Thiếu Ngự say khướt ở cửa.
"Lâu Thiếu uống say, phiền cậu chăm sóc cho ngài ấy."
"Há, được rồi." Ninh Viễn vội vã đỡ Lâu Thiếu Ngự từ tay Lưu Thụy, để toàn bộ người hắn dựa vào mình.
Đóng cửa lại, cậu đỡ Lâu Thiếu Ngự đi về phòng ngủ, cũng không biết hắn rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, lại còn trêu đùa không phối hợp để về phòng. Ninh Viễn cao 178cm, đứng thẳng lên cũng cao tới đầu Lâu Thiếu Ngự, thậm chí có thể đối mặt nói chuyện, vậy mà hôm nay lại không thể đỡ nỗi người của Lâu Thiếu Ngự.
Cầm bộ đồ ngủ, Ninh Viễn đang do dự không biết có nên thay cho hắn hay không. Tay vừa mới chạm đến cổ áo liền bị đối phương túm lấy, con mắt Lâu Thiếu Ngự híp lại nhìn cậu, nhẹ giọng nỉ non một tiếng: "Là em..."
"Anh, anh uống say rồi, tôi...tôi giúp anh thay áo ngủ."
Không ngờ Lâu Thiếu Ngự đột nhiên dùng lực đem Ninh Viễn kéo lại ngã xuống l*иg ngực mình, sau đó lật người đem Ninh Viễn đặt ở dưới thân, bắt đầu lôi kéo quần áo của cậu. Tình huống chuyển biến quá nhanh khiến Ninh Viễn cả người đều choáng váng, đến khi Lâu Thiếu Ngự bắt đầu kéo quần cậu mới phản ứng lại, giãy dụa mạnh mẽ. Có điều cậu vốn phản kháng không nổi Lâu Thiếu Ngự, huống hồ bây giờ đối phương còn uống rượu say mất hết lí trí.
Ngay khi Ninh Viễn cảm thấy xong đời, cả người vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt, cậu cảm giác người phía trên đột nhiên dừng lại, hai tay đang cố định người cậu cũng buông ra. Sau đó cậu nghe mở cửa phòng tắm, thấy Lâu Thiếu Ngự bước vào phòng tắm, Ninh Viễn vội vàng đem quần áo của mình mặc lại.
Không lâu sau Lâu Thiếu Ngự từ phòng tắm đi ra, tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông mình, trên người còn động lại những giọt nước. Hắn liếc mắt nhìn Ninh Viễn ở trên giường nói: "Ngày hôm nay tôi uống hơi nhiều, đêm nay tôi sang phòng bên ngủ, em cũng nghỉ sớm một chút."
Hành động thô bạo vừa rồi của Lâu Thiếu Ngự khiến Ninh Viễn nhớ về đời trước. Cùng cảnh ngộ như vậy, hắn luôn dùng phương thức thô bạo rồi nói hắn yêu cậu. Vậy mà Lâu Thiếu Ngự hời hợt dùng hai câu đem cậu cho An Diệc Thần, cuối cùng An Diệc Thần dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để lấy mạng cậu. Ninh Viễn thật sự cảm thấy cậu không hiểu nổi Lâu Thiếu Ngự.
Một trận kinh hoàng vừa nãy khiến Ninh Viễn đến gần sáng mới mơ màng ngủ. Đến lúc tỉnh lại thì thấy Lâu Thiếu Ngự đang ngồi cạnh giường, thấy cậu tỉnh dậy hắn vui vẻ chào buổi sáng, sau đó nói câu: "Tôi trước sau không hiểu tại sao em lại sợ tôi đến vậy?" Ninh Viễn cảm thấy ngữ khí cùng dáng vẻ của Lâu Thiếu Ngự khi nói câu đấy tràn đầy bi thương. Ninh Viễn không hề trả lời, Lâu Thiếu Ngự giống như cũng không mong cậu trả lời, hỏi xong câu này liền ra ngoài. Hắn tựa hồ chỉ muốn đem nghi hoặc mà mình kìm nén lâu nay trong lòng nói ra thôi.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Viễn cảm thấy chuyện này sớm muộn đều sẽ tới, huống hồ chính cậu là người đưa ra đề nghị này? Ngồi ở trên ghế salông Ninh Viễn đắn đo nửa ngày cuối cùng bấm một dãy số, báo cho đối phương địa chỉ rồi chuẩn bị một ít tiền đi ra ngoài. Ra khỏi nhà Ninh Viễn đứng chờ ở một ngã tư, không lâu sau liền có người tiến lên nói: "Tiểu ca, đây là đồ vật anh muốn sao?"
Ninh Viễn nhìn đối phương một chút rồi khẽ gật, người kia giơ tay biểu hiện muốn trả tiền. Ninh Viễn lấy số tiền đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho hắn, người kia cầm lấy tiền, sau khi đếm đếm liền móc ra hai túi đồ cho Ninh Viễn: "Tiền đủ rồi, cách sử dụng đều ghi ở bên trong." Ninh Viễn nhận đồ vật liền vội vội vàng vàng rời đi, không hề liếc mắt nhìn lại.
Trước đây Lưu Thụy đã đưa cho cậu một tấm thẻ, nói là sau này Lâu Thiếu Ngự có khả năng ở cùng cậu ở đây, tiền bên trong chính là tiền chi tiêu hàng ngày, Ninh Viễn cũng không từ chối. Người có tiền chi tiêu sẽ khác, cậu không muốn mỗi sáng thức dậy nó là một gánh nặng. Ninh Viễn cầm tấm thẻ mà Lưu Thụy đưa mua thật nhiều rượu, cậu cũng không hiểu về rượu lắm nên nhờ nguwoif phục vụ chọn vài loại rượu nặng.
Về đến nhà cậu chuẩn bị sắp xếp tất cả, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm. Ninh Viễn gửi cho Lâu Thiếu Ngự một tin nhắn hỏi: "Hôm nay mấy giờ anh về?"
Từ khi Ninh Viễn cùng Lâu Thiếu Ngự ở cùng nhau, Ninh Viễn cho tới bây giờ đều không có chủ động liên hệ hoặc là hỏi thăm Lâu Thiếu Ngự, đột nhiên nhận được sự quan tâm của Ninh Viễn trong lòng Lâu Thiếu Ngự cảm thấy rất vui vẻ, rất nhanh trả lời: "Tôi liền trở về đây, tầm 19h sẽ về đến nhà." Lâu Thiếu Ngự vừa gửi tin thì rất nhanh được Ninh Viễn hồi âm lại: "Vậy tôi chờ anh." Cảm giác được Ninh Viễn quan tâm khiến tâm trạng của Lâu Thiếu Ngự tràn đầy hứng khởi.
Ngày hôm nay Ninh Viễn làm mấy món ăn tinh xảo, phối chút rượu thành bàn ăn hai người với ánh nến. Cơm nước xong Ninh Viễn liền bảo Lâu Thiếu Ngự về phòng thay đồ, cậu bảo hôm nay được một người bạn giới thiệu loại rượu không tệ, cậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng để Lâu Thiếu Ngự nếm thử.
Hiếm thấy người yêu chịu lấy lòng mình, Lâu Thiếu Ngự đương nhiên là sẽ không từ chối. Hôm nay trông cậu cũng không phòng thủ kín kẽ mà lại cởi mở hơn, mấy ngọn nến với ánh sáng mờ ảo càng làm không khí trở nên ám muội. Tủ đầu giường đặt chai rượu được Ninh Viễn rót ra một ly. Lâu Thiếu Ngự đi đến nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm, hắn liền trực tiếp mang cả ly cùng chai rượu vào phòng tắm để có thể vừa tắm vừa thưởng thức. Hôm nay tâm tình của hắn vô cùng tốt nên cũng khồn chú ý hãng rượu.
Lúc Ninh Viễn bước vào phòng ngủ, Lâu Thiếu Ngự đã tắm rửa xong xuôi đang ngồi tựa lưng vào đầu giường xem TV, sắc mặt khẽ biến thành màu đỏ, hai mắt hơi híp lại. Xem ra rượu đã bắt đầu công hiệu, Ninh Viễn vội vã tiến vào phòng tắm, vừa nãy ở bên ngoài cậu đã uống sẵn vài viên thuốc, tắm dưới vòi hoa sen vì sợ không bôi trơn trước sẽ khiến vết thương trở nên nghiêm trọng. Lúc đi ra, phòng ngủ chỉ có ánh đèn ngủ mập mờ, không ai nhìn thấy cơ thể cậu có chút ửng hồng. Cậu vừa bước đến gần giường, Lâu Thiếu Ngự liền kéo cậu áp vào lòng hắn. Bình thường lúc này hắn sẽ ôm cậu ngủ luôn. Ninh Viễn lấy hết dũng khí mới dùng môi của mình hôn lên môi của Lâu Thiếu Ngự chụt một tiếng.
Bởi vì uống chút rượu nên Lâu Thiếu Ngự định nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hành động vừa rồi khiến hắn mở mắt. Nhìn thấy đôi mắt của Ninh Viễn đang ướt nhẹp nhìn mình chằm chằm, hắn đã cực lực áp chế bản thân trước Ninh Viễn, nhưng bộ dáng này còn ai có thể nhịn được? Hắn vươn tay đè Ninh Viễn dưới thân, môi mạnh mẽ áp lên.
Khởi động cuộc vui chưa được bao lâu, Lâu Thiếu Ngự muốn tiến vào. Hắn cẩn thận từng li từng tí muốn nới rộng cho Ninh Viễn nhưng phát hiện cậu đã chuẩn bị từ trước rồi. Lần này Lâu Thiếu Ngự yên tâm hơn, hắn cũng không muốn làm Ninh Viễn bị thương. Vội vã mở rộng vài lần liền đâm vào, chạm sâu nhất.
Vừa bắt đầu Ninh Viễn còn có chút lý trí, nhưng sau đó cậu cảm giác cơ thể mình càng ngày càng nóng, chỗ kia cũng ngứa ngáy khó chịu. Chỉ có thể ôm lấy Lâu Thiếu Ngự, cảm nhận sự mát mẻ của hắn, đồng thời lắc lư cơ thể mình theo động tác của hắn. Lâu Thiếu Ngự ở trong thân thể cậu ma sát điên cuồng. Cuối cùng Ninh Viễn cảm giác mình như bị rút cạn sức lực liền trực tiếp ngất đi.
Lâu Thiếu Ngự vừa bắt đầu đã vô cùng vui vẻ, thêm cả tác dụng của rượu khiến hắn không suy nghĩ nhiều hơn. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại hắn liền cảm thấy tối qua có phần không hợp lí lắm, sự nhiệt tình của Ninh Viễn với hình ảnh mấy ngày trước trong đầu hắn khác xa nhau. Cứ coi như là có uống rượu thì cũng không thể khác đến thế. Lâu Thiếu Ngự đi đến phòng vệ sinh muốn rửa mặt để nhớ lại chút chuyện tối qua.
Ninh Viễn lúc tỉnh lại đầu óc còn có chút hỗn loạn, mở mắt ra lại phát hiện Lâu Thiếu Ngự khuôn mặt âm trầm nhìn cậu, là hai món hôm qua cậu vừa mua được từ người khác với giá cao.
"Đây là cái gì!" Lâu Thiếu Ngự đem đồ vật ném lên trên giường chất vấn Ninh Viễn.
Ninh Viễn trầm mặc không nói gì.
Nhìn bộ dạng của Ninh Viễn lửa giận trong Lâu Thiếu Ngự càng bùng lên, lớn tiếng quát: "Em có biết thứ này có bao nhiêu độc hại không?! Em cũng dùng qua những đồ như này sao? Em biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Vậy mà em lại một lần uống một đống dược này! Em không cần mạng sống nữa sao?"
Nghe Lâu Thiếu Ngự mắng xong Ninh Viễn mới có chút hoang mang giải thích: "Tôi không lén lút bỏ thuốc anh, là tôi tự ăn mà! Thật đấy! Tôi không lừa anh đâu."
Nghe xong Ninh Viễn giải thích Lâu Thiếu Ngự càng sửng sốt. Một lúc sau hắn cảm thấy tâm trạng rầu rĩ, kìm nén vô cùng khó chịu.
Hắn không hiểu đến cùng mình đã làm gì mà đến cả lời lo lắng cũng bị đối phương nghe thành lời chất vấn tội. Lâu Thiếu Ngự cũng không giải thích gì với Ninh Viễn, một là hắn cảm thấy không có cần thiết... Hai là sự kiêu ngạo của hắn. Hắn ở trước mặt Ninh Viễn ném mạnh hai đồ vật kia vào thùng rác, đồng thời thái độ kiên quyết nói: "Còn dám dùng những thứ đồ này, em tự gánh lấy hậu quả!" Sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Ninh Viễn hoàn toàn không nghĩ đến việc Lâu Thiếu Ngự đang lo lắng cho mình, vừa bắt đầu đã cho rằng Lâu Thiếu Ngự nghĩ cậu cũng cho hắn dùng thứ đó nên tức giận, mà chính mình đã giải thích rõ ràng nhưng đối phương vẫn giận như vậy, có khi nào cậu khiến hắn cảm thấy mất đi tôn nghiêm của đàn ông không? (ý chỉ sức khỏe trong phương diện ấy ấy =))
Ngược lại trong đầu Ninh Viễn nghĩ rằng không thể trực tiếp đối diện khi làm chuyện đó, cậu cảm thấy thua thiệt, hổ thẹn, nhưng hiện tại cậu đang thực hiện lười hứa 1 năm của mình, như vậy có gì sai sao? Tại sao hắn còn tức giận chứ?
Vừa rời khỏi phòng Lâu Thiếu Ngự liền gọi điện thoại cho Lưu Thụy để nói về chuyện hôm qua, sau đó liền lệnh xuống dưới: "Phái người đi theo cậu ấy, có việc gì lập tức báo cáo với tôi. Nếu không để ý không biết chừng cậu ấy sẽ mang mạng của chính mình ra trêu đùa."
Buổi tối lúc ngủ Lâu Thiếu Ngự đến cùng vẫn không nhịn được ôn nhu ôm Ninh Viễn vào trong l*иg ngực mình: "Lần sau đừng làm như vậy được không?"
"Xin lỗi... Tôi chỉ không muốn khiến cho anh thất vọng, ban đầu là do tôi đưa ra đề nghị, tôi không muốn vì bản thân mà khiến anh thiệt thòi."
Ninh Viễn cảm giác được hai cánh tay đang ôm chặt mình khẽ buông lỏng, sau đó nghe được Lâu Thiếu Ngự nói: "Tôi không muốn em chỉ dùng thân thể để đáp ứng tôi nên không hẳn là thất vọng. Đối với chuyện này tôi cũng không đến nỗi không chờ được em."
Ninh Viễn đời trước đối với lời nói này của hắn không rõ thật giả, nhưng đời này cậu muốn xem hắn nói rồi làm được bao nhiêu?