Trong ngăn kéo là một túi văn kiện giống y hệt chiếc mà Lưu Thụy vừa cầm đi, cầm túi giấy trong tay Ninh Viễn do dự một chút rồi gỡ sợi dây mở túi, sờ tay vào cảm nhận được những tấm ảnh, cậu lôi ra khỏi túi, nhìn thấy hình ảnh đó cả người cậu như lạnh đi.
Đó là cảnh hôm Trầm Quân hôn lên trán của cậu, nhìn tấm ảnh thì thấy đây là một cảnh tượng vô cùng tình tứ, Ninh Viễn cầm túi giấy tay không ngừng run rẩy nhẹ. Cậu dốc ngược túi giấy đổ hết tất cả ra bàn, trong đó có vài tấm ảnh cùng hai chiếc USB.
Ninh Viễn lật xem mấy tấm hình thì thấy nhân vật chính đều là cậu cùng Trầm Quân, những bức hình này có vẻ bắt đầu từ lúc Trầm quân kéo cậu đi và chất vấn về mối quan hệ giữa cậu và Lâu Thiếu Ngự. Một tấm khác là cảnh Trầm quân lôi kéo cậu vào công viên, một tấm là Trầm Quân ở trong công viên chăm chú cậu, một tấm là cậu cùng Trầm quân cùng nhau mua đồ ở siêu thị, còn tấm cuối cùng là ảnh Trầm quân hôn lên trán cậu.
Lúc này Ninh Viễn vô cùng muốn biết trong USB chứa cái gì? Ninh Viễn không dám dùng máy tính của Lâu Thiếu Ngự, cậu vì kích động mà cánh tay cầm USB cứ run run, cấp bách chạy đi cắm vào máy tính của mình.
Hai cái USB là hai video khác nhau, một cái là hôm cậu đưa Trầm Quân về nhà cho đến lúc cậu rời đi, cái còn lại là hôm cậu cùng Lâu Thiếu Ngự chiến tranh lạnh cùng Trầm Quân đi dạo, bởi vì là quay trộm nên không rõ ai làm, thế nhưng mỗi cảnh then chốt đều đuộc quay vô cùng chi tiết, khẳng định kẻ này là một thợ ảnh chuyên nghiệp.
Ninh Viễn rút chiếc USB khỏi máy tính, cho dù là kiếp trước hay kiếp này cậu đối với Lâu Thiếu Ngự thực sự là có động tâm, kiếp trước tự nhiên hắn xuất hiện bạo khí, nhất quyết không cho cậu rời đi, cậu biết mình cũng có lỗi khi không nói cho Lâu Thiếu Ngự về việc của mình, tuy có chút khúc mắc sau khi sống lại nhưng những hành động của Lâu tHiếu Ngự vẫn làm cậu cảm động.
Đời trước cũng chỉ vì một tấm ảnh của cậu và Trầm quân mà sự tình trở nên nghiêm trọng, chỉ có điều lúc đó là cậu hôn trộm Trầm Quân, còn bây giờ là Trầm Quân chủ động hôn cậu. Thế nhưng sự trùng hợp của hai kiếp này khiến cậu trở nên sợ hãi, cậu đoán ông trời lại lần nữa sắp xếp bi kịch để thử thách cậu.
Ninh Viễn đem bức ảnh cùng USB sắp xếp gọn lại, bỏ vào túi giấy rồi để lại chỗ cũ, còn để lại một khe hở nhỏ của ngăn kéo như cũ, giống như chưa hề có ai tiến vào.
Buổi tối Lâu Thiếu Ngự trở về hơi trễ,cầm theo một hộp đồ ăn giống với cái Lưu Thụy mang đến hôm này, vừa vào cửa đã trực tiếp đi đến phòng ngủ, nhìn thấy Ninh Viễn vẫn còn nằm trên giường liền hỏi người còn nóng không, tay cũng sờ lên trán cậu, cảm giác nhiệt độ đã bình thường liền nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đã không nóng, em ngồi dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp."
Ninh Viễn uể oải ngồi dậy đi đến phòng ăn, cậu tuy cả buổi trưa đều nằm trên giường nhưng mà vẫn liên tục suy nghĩ về chiếc USB và những tấm ảnh, nghĩ xem đến tột cùng là mình nên làm thế nào.
Lâu Thiếu Ngự cảm thấy Ninh Viễn có chút kì lạ, tuy rằng không sốt nhưng cả người Ninh Viễn cứ luôn hoảng loạn, hắn đè xuống suy
nghĩ trong lòng rồi cho Ninh Viễn ăn hết bữa tối.
"Em vừa mới khỏi ốm, đang đổ mồ hôi, tắm vòi hoa sen một chút thôi, tối ngủ cũng sẽ ngon hơn."
Ăn xong Ninh Viễn cứ nhất quyết để mình dọn, Lâu Thiếu Ngự cũng không nói được đành đi giúp cậu chuẩn bị nước tắm, Lâu Thiếu Ngự vô cùng nhạy cảm nhận ra có vấn đề gì đó, nhân lúc Ninh Viễn đang tắm hắn đến thư phòng, mở ngăn kéo ra nhìn túi giấy liền nhận ra đã có người đυ.ng tới, bởi vì hắn có thói quen quấn dây túi ngược chiều kim đồng hồ từ trái sang phải, còn sợi dây bây giờ lại quấn từ phải qua trái.
Lâu Thiếu Ngự cũng chưa hề mở ra túi giấy, mà để lại chỗ cũ rồi mở máy tính ra, căn nhà này ngoại trừ phòng ngủ của hai người thì chỗ nào cũng có lắp máy thu hình ẩn, Lâu Thiếu Ngự nhìn trên màn ảnh từ lúc Ninh Viễn đi vào gian phòng phát hiện bức ảnh cùng video cho đến khi cậu để tất cả lại chỗ cũ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ninh Viễn tắm rửa xong thì Lâu Thiếu Ngự cũng nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường tắt đèn ôm cậu vào lòng chuẩn bị ngủ.
Ninh Viễn thầm lặng nằm xích ra, kéo dài khoảng cách giữa cậu và hắn một chút, cánh tay Lâu Thiếu Ngự cứng đờ, buông Ninh Viễn ra rồi ngồi dậy mở đèn ngủ, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ninh Viễn rồi nói: "Em ngày hôm nay chống cự tôi bởi em đã nhìn thấy đồ vật bên trong túi giấy kia sao?"
Ninh Viễn không nghĩ tới Lâu Thiếu Ngự nhanh như vậy đã phát hiện, khi cậu còn chưa kịp chấp nhận chuyện này thì đối phương đã biết rồi. Cậu cũng không có ý định lôi kéo vấn đề này với Lâu Thiếu Ngự, lúc định mở miệng thì Lâu Thiếu Ngự đã túm lấy tay cậu.
"Em tại sao không hỏi tôi? Không cho tôi cơ hội giải thích liền tự trong lòng kết luận"
"Vậy còn anh? Anh dựa vào cái gì chấp vấn tôi? Anh phái người theo dõi tôi nhất cử nhất động còn muốn giải thích? Lẽ nào đây gọi là yêu thương sao? Cái gọi là cùng tôi ở một đời chỉ là hình thức? Nếu là như vậy thì tôi sợ anh không đủ để chấp nhận sự tự do trong mối quan hệ." Ninh Viễn kịch liệt nói ra lời này, khác hẳn với sự ôn nhu mọi ngày của cậu.
"Tôi nói em hãy tin tưởng tôi, nhưng trong lòng em vẫn không hề cho tôi sự tín nhiệm đó."
"Tôi không muốn cùng anh cãi nhau, cũng không muốn bàn về vấn đề này nữa, tôi đi ra ngoài đi dạo cho tỉnh táo hơn."
Ninh Viên xong định đi xuống giường liền bị Lâu Thiếu Ngự nắm tay lần nữa.
"Đêm hôm khuya rồi em muốn đi dạo ở đâu"
Lâu Thiếu Ngự đang ở giới hạn của sự tức giận, Ninh Viễn không không muốn khıêυ khí©h hắn thêm nữa, lặng lẽ nằm xuống không nói gì.
"Xin lỗi, là do tôi mất không chế. Sự việc của bức ảnh tôi có thể giải thích."
Ninh Viễn trầm mặc, Lâu Thiếu Ngự vẫn ngồi giải thích cho Ninh Viễn.
"Tôi chỉ sắp xếp người đi theo em chứ không có ý gì khác, tôi cũng không phải mới sai người đi theo em, lần em mới tới đây mang đồ ngổn ngang, tôi sợ em bị thương nên mới bảo người đi theo sợ em bị làm sao, lần kia em bị An Diệc Thần mang đi cũng là họ nhanh chóng báo cho tôi đến để tìm em. Sau đó càng sợ những chuyện như vậy xảy ra nên mới để họ tiếp tục theo em. Tôi làm thế vì lo cho an toàn của em, thật sự không phải để khống chế em! Em hiểu chưa?!"
"..." Ninh Viễn dùng trầm mặc đáp lại Lâu Thiếu Ngự, Lâu Thiếu Ngự cứu cậu là sự thực, nhưng cậu không biết lời nói của Lâu Thiếu Ngự có bao nhiêu là thật? Kể cả sự thật có là vậy thì cậu vẫn cảm thấy mình như bị khống chế dưới hắn.
Lâu Thiếu Ngự nhìn chằm chằm ninh Viễn, xem ra đêm nay sẽ khó có được câu trả lời.
"Những chuyện này quá đột ngột, tôi cần thời gian để suy nghĩ... Bây giờ cứ ngủ đi, tôi không muốn chuyện này giữa hai chúng ta trở nên khó khăn hơn nữa."
Lâu Thiếu Ngự xem ra cũng đồng ý với đề nghị này của cậu, liền nằm xuống quay lưng lại với Ninh Viễn, Ninh Viễn cũng tắt đèn quay lưng lại với Lâu Thiếu Ngự, đây là lần đầu tiên Lâu Thiếu Ngự không ôm cậu ngủ
Buổi tối Ninh Viễn lại gặp ác mộng, lần này trong mơ là hình ảnh Lâu Thiếu Ngự đem cậu giao cho An Diệc Thần, rõ ràng cậu không ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn nghe rõ ràng lời của Lâu Thiếu Ngự: "Cho anh cậu ta, muốn chơi sao tùy anh." Cho dù Ninh Viễn bịt chặt hai tai, nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy khóe môi Lâu thiếu Ngự nói câu đó, cứ liên tục văng vẳng.
Tối ngày hôm qua bị sốt giờ đã tốt hơn nhưng tinh thần của cậu thì lại khác, tuy rằng không có bị sốt thế nhưng cả người mệt mỏi không nhấc lên được, dáng vẻ mệt mỏi hệt như suy dinh dưỡng, Lâu Thiếu Ngự cảm thấy nhất định là có vấn đề lập tức gọi bác sĩ đến, đồng thời sắc mặt lạnh lùng chất vấn: "Không phải nói không có vấn đề gì sao? Hiện tại xảy ra chuyện gì?"
Bá sĩ cũng không trả lời Lâu Thiếu Ngự ngày mà đi vào trong kiểm tra người, còn Lâu Thiếu Ngự thì vẫn một thân giận dữ.
"Mọi bộ phận bên trong đều không có vấn đề gì, Ninh tiên sinh thành ra như vậy chắc chắn là do những chuyện trong lòng tạo thành, Lâu Thiếu ngài nên cần đến một chuyên gia tâm lý đấy?"
"Ngoại trừ cách đó thì không còn cách nào khác sao?"
"Kỳ thực nếu đến tìm chuyên gia tâm lý thì bệnh nhân sẽ hay phát sinh sự phản đối. Nếu bạn bè hoặc người thân ở bên cạnh hàng ngày có thể tìm hiểu được mấu chốt trong lòng bệnh nhân là gì thì so với chuyên gia tâm lí còn tốt hơn nhiều, bởi vì với loại bệnh này người bệnh thường bài xích với tấtcả những người ngoài muốn nói về chuyện riêng tư, thế nhưng nếu người bệnh chấp thuận làm thì sẽ dễ hơn nhiều."
"Nếu thân thể không có chuyện gì thì ông hãy về trước đi, chuyên gia tâm lý thôi sẽ xem sau, có gì tôi sẽ bảo Lưu Thụy liên lạc với ông."
Bác sĩ đi rồi Lâu Thiếu Ngự một lần nữa mở cửa bước vào đã oán giận nói: "Bác sĩ bảo em làm việc vất vả, phải nghỉ ngơi thật tốt để có thể hoạt động, thân thể em cũng không được tốt, cũng không có chịu rèn luyện."
Ninh Viễn cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Lâu Thiếu Ngự, nhưng những gì vừa xảy đến trong ác mộng đã cho cậu câu trả lời: hai người không thể nào ở cùng một chỗ, vì vậy cứ dựa theo hạn của hợp đồng mà rời đi, nếu đã vậy thì những quan tâm này còn gì là quan trọng nữa, cậu muốn những ngày cuối cùng này cố hết sức để Lâu Thiếu NGự hài lòng, đây coi như là bồi thường ủa cậu với hắn.
Nghĩ xong tâm tình của Ninh Viễn cũng ung dung hơn, thôi cứ như vậy đi.
"Tôi hơi đói bụng, anh có đói không? Muốn ăn chút gì không tôi có thể làm cho anh?"
Ninh Viễn chủ động nói chuyện muốn làm đồ ăn cho hắn, Lâu Thiếu Ngự cảm thấy đây là một chuyện tốt, nhưng để người bệnh nếu cho thì không thể, nghĩ rồi liền xuống bếp làm đồ ăn.
Thừa dịp Lâu Thiếu Ngự ở bên ngoài làm cơm, Ninh Viễn mở điện thoại của mình ra, nhắn một tin nhắn vào số mật mã: "Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ rời đi, mong ngài chuẩn bị."