Chương 41

Cố Loan Loan đề xuất đến Vân Nam vì nơi này không quá xa mà cô cũng ước ao được đến đây một lần. Diệp Cửu Chiêu thì không có vấn đề gì, miễn là có cô, đi đâu cũng được.

Côn Minh là địa điểm đầu tiên hai người đặt chân tới. Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, trời xanh mây trắng, nhiệt độ thoải mái, chỉ có điều là chỉ số tia UV hơi cao. Nhưng tất cả chỉ là vấn đề nhỏ. Trên máy bay, anh Cửu đang cẩn thận thoa thật nhiều kem chống nắng cho cô, vô cùng nghiêm túc.

Sau khi thăm thú hết các địa điểm nổi tiếng ở Côn Minh, hai người di chuyển tới Lệ Giang. Đây cũng là điểm đến trong chuyến đi của họ.

Chưa nói đến Lệ Giang là một thành cổ nổi danh, hay thời tiết hôm nay thoải mái chiều lòng người, chỉ cần nhìn từng nhành hoa, từng nhánh cây cũng đã thấy hương vị riêng của mảnh đất này.

Cảnh trí nơi đây được khai phá triệt để, bung ra những vẻ đẹp say đắm nhất. Hiện tại đang là mùa thấp điểm nên không có quá nhiều khách du lịch. Ven đường là các hàng quán san sát. Có người đang lớn giọng mời chào, có người mặc đồ cổ trang, ngồi ở ngoài cửa tiệm cơm lôi kéo khách.

Diệp Cửu Chiêu quen thuộc từng ngóc ngách, cứ thế dẫn cố Loan Loan đi.

“Anh Cửu từng đến đây rồi sao?” – Cố Loan Loan kinh ngạc hỏi.

Diệp Cửu Chiêu lắc đầu: “Chưa từng, anh chỉ xem trước bản đồ thôi.”

Cố Loan Loan: “……”. Quả là giác quan nhạy bén, trí nhớ hơn người – cô cảm thán.

Hai người ở lại một khách sạn khá tốt. Gác xép bằng gỗ độc đáo, có hành lang dài và cũng không có quá nhiều khách, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo, khiến Diệp Cửu Chiêu cực kì hài lòng.

Ông chủ khách sạn này là một người đàn ông trung niên nho nhã cùng 2 người lớn tuổi khác phụ giúp ở quầy thu ngân.

Tắm rửa xong xuôi thì cũng đã khuya, Cố Loan Loan chuẩn bị đi ngủ, nhưng Diệp Cửu Chiêu vẫn đang bấm bấm điện thoại.

“Công việc có gì gấp sao anh?”

Diệp Cửu Chiêu lắc đầu, đưa tay đắp chăn cẩn thận cho cô, “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Em ngủ trước đi.”

“Anh cũng đi ngủ sớm đi nha!”

“Uhm”

Vì cả ngày di chuyển mệt nhọc, nên Cố Loan Loan đặt mình một lát đã ngủ sâu, đến nỗi Diệp Cửu Chiêu ngủ lúc nào cô cũng không biết.

Sáng hôm sau, Cố Loan Loan tỉnh dậy đúng lúc thấy Diệp Cửu Chiêu đang nằm nghiêng một bên nhìn mình. Cô đỏ mặt “Sao vậy anh?”

Đôi mắt đối phương lóe lên, híp lại thành một đường dài:

“Nhớ em…”

“Hửm?”

Vừa dứt lời, người nào đó liền nhào tới, hôn cô nồng nhiệt.

Cố Loan Loan không kịp phản ứng, tay vừa đưa lên liền buông xuống, nhiệt tình đáp lại anh…

Một nụ hôn này khiến hai người ý loạn tình mê, Cố Loan Loan vừa định thần, lại bị Diệp Cửu Chiêu đè lại, “Hôn thêm chút nữa.”

“Ừm…”



Lưu Duyệt sống ở Lệ Giang đã nhiều năm. Đây là khu du lịch lớn, khách du lịch đông. Cô thuê một căn nhà nhỏ, lại mở quán bán mì lạnh, và nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Mọi người đều biết bà chủ tiệm hung dữ này nấu món mì lạnh ngon nức mũi nhưng lại không hề biết nàng tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Tài chính Kinh tế – Đại học C và đã đi làm ở một công ty nước ngoài khoảng 2 năm.

Lưu Duyệt là người phương Bắc, ba mẹ trọng nam khinh nữ, em trai được chiều sinh hư. Ba mẹ không cho cô học nhiều mà chỉ mong cô ở nhà trông nom em trai, đáng tiếc cô lại không muốn thế. Lưu Duyệt cố gắng học hành, thi đậu Đại học C rồi dùng học bổng cộng thêm số tiền vay mượn, cuối cùng cũng vượt qua 4 năm đại học.

Sau khi ra trường, Lưu Duyệt ký hợp đồng với một công ty nước ngoài, nhận được lương cao và phúc lợi tốt. Sau hai năm, cô được thăng chức lên quản lý. Nhưng cuộc sống vẫn không ngừng thử thách Lưu Duyệt. Cô bị đồng nghiệp chơi xấu, gắn mác tiết lộ bí mật công ty và bị đuổi việc.

Sau cú sốc này, Lưu Duyệt chuyển đến Vân Nam và có cơ hội gặp anh chồng “ngốc” của mình.

Trong mắt cô, A Nam không phải là người ngốc, chỉ là chỉ số IQ thấp hơn người bình thường chút xíu.

Tối hôm qua cô cùng A Nam thức suốt đêm làm mì lạnh, chứa đầy một ngăn tủ bởi vì chiều hôm qua có một người coi tiền như rác nói hôm nay muốn ở Lệ Giang mời khách.

Anh ta mua tất cả hoa ở con phố này để cầu hôn, nên các cửa hàng không cần mở cửa buổi sáng.

Cuộc mua bán này tất nhiên là lợi hơn hại.

Các cửa hàng bên cạnh chưa có động tĩnh gì. Gần đây lượng khác du lịch đến Lệ Giang không đông như mùa cao điểm nên Lưu Duyệt cũng không dám chuẩn bị quá nhiều đồ ăn.

Nhưng cô tin tưởng sự kiện lần này. Người đến đây ngày hôm qua có vẻ là thư kí, bộ vest mặc trên người cũng không rẻ. Cô bảo A Nam bí mật đi theo người đàn ông đó và thấy anh ta ở trong khách sạn đắt nhất Lệ Giang.

Cô cũng cẩn thận cùng anh ta viết một tờ giấy bảo đảm và giữ bản sao để không bị lừa.

Thành thật mà nói, cô cũng không phải không thích người giàu. Con gái của cô còn nhỏ mà điều kiện gia đình thì nghèo khó nên tốt hơn hết vẫn là tiết kiệm được càng nhiều tiền càng tốt.

Quả nhiên là đến gần 6 giờ, có một đám người chạy đến trang trí đường phố. Khắp nơi đều là hoa hồng với đủ màu sắc. Chỗ này tốn không biết bao nhiêu là tiền. Cô nhìn thôi cũng thấy xót.

Từ khi bắt đầu trang trí, tất cả hàng quán đều buộc phải đóng cửa, đây cũng không phải trò đùa a~

Nhiều người bắt đầu hối hận vì đã không tin tưởng lời của người đàn ông ngày hôm qua nên chẳng chuẩn bị gì cả. Nhưng cũng có người dũng cảm, phân công người nhà đi mua đồ chuẩn bị nguyên liệu, tuy rằng mất ngày mất buổi nhưng chỉ cần vẫn có khách thì tha hồ mà kiếm tiền.

Lưu Duyệt cũng đang chuẩn bị cho mì lạnh vào từng bát và trộn đều.

Sau khi làm xong tất cả, một người có chỉ số IQ không phải dạng vừa như Lưu Duyệt lại ngồi tính toán xem chuẩn bị bao nhiêu bát là đủ.

Một lát sau, có người đến đưa một cuốn sổ, bảo chỉ cần có người ăn liền kí tên vào đây là được, đến lúc đó, chi phí sẽ tính theo đầu người.

Vậy nhỡ có chủ quán giả mạo chữ ký thì sao?

Lưu Duyệt tự hỏi, nhưng lại thấy mình tưởng tượng nhiều quá. Một người coi tiền như rác, cả cầu hôn cũng chuẩn bị công phu như vậy thì làm sao có thể quan tâm đến vài đồng bạc lẻ.

Trong lúc vẫn đang nghĩ tới nghĩ lui, A Nam liền kéo kéo góc áo cô: “Duyệt…”

Lưu Duyệt nhướn mày, “Sao thế?”

“Anh có được đi ăn không?” Đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm cô. Lòng Lưu Duyệt mềm nhũn, nhưng vẫn trừng A Nam.

“Anh đi thì ai hỗ trợ em?”

“Này…”. A Nam buồn buồn gật đầu. Bỗng từ trong phòng có tiếng trẻ con khóc, A Nam liền vội vàng đi vào. Một lát sau, anh ôm con gái nhỏ ra rồi pha sữa bột một cách thành thạo. Lúc này, Lưu Duyệt mới cảm thấy thoải mái.

Cuộc sống ở Lệ Giang tuy có chút vất cả nhưng cô lại cảm thấy mãn nguyện. A Nam không thông minh, không kiếm được nhiều tiền lại còn hay bị lừa nên cô phải lo kinh tế. Nhưng bù lại, A Nam luôn cẩn thận chăm lo nhà cửa, nuôi dưỡng con cái, lại yêu thương, nghe lời cô.

Mặt trời dần lên cao đến đỉnh đầu, gần 10h, du khách bắt đầu tấp nập đi lại trên đường phố Lệ Giang.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, họ liền cảm thấy bất ngờ, chẳng hiểu sao mà không ít người bản xứ đua nhau chạy như bay tới phố ăn vặt. Bản tính mọi người đều tò mò, nên chẳng ai bảo ai, các du khách cũng vội vàng chạy theo.

Phố ăn vặt toàn người là người, ngay cổng vào dựng một tấm biển, thông báo sự kiện cầu hôn, mong khách tới buổi sáng thông cảm, sau 12h trưa, mọi người có thể ăn uống miễn phí.

Vừa thấy thông báo như vậy các du khách tất nhiên sẽ không rời đi . Họ không thiếu chút tiền này, nhưng chuyện vui như vậy ai mà chẳng muốn tham gia.

Mọi người rôm rả ngồi trò chuyện. Cũng may khu này có nhiều diện tích trống nên chỗ này nhóm năm người, chỗ kia nhóm ba người, tụ vào nói chuyện, chơi cờ.

“Sao còn chưa bắt đầu?”

“Không phải còn chưa tới 12h sao, chiếu tướng, tôi thắng nhé! Ha ha ha, tôi thắng!”

……

“Vương Tạc! Chịu thua chưa? Ha ha ha, thắng thắng!”

……

11 giờ rưỡi, Cố Loan Loan và Diệp Cửu Chiêu cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa.

“Chúng ta đi dạo đi.”

“Vâng, đi chỗ nào anh?”

Diệp Cửu Chiêu cười, “Anh đưa em đi.”

Hai đầu phố đi bộ đều đã chật cứng người nên tất nhiên anh sẽ không đưa cô đến đó.

Ra khỏi khách sạn, đi qua mấy con phố nhỏ, hai người dừng lại ở cổng sau một quán trà sữa.

“Anh Cửu?”

Diệp Cửu Chiêu cười, “Đi theo anh., không sao đâu”.

Lúc này, cửa bỗng mở ra, hai cô gái trẻ tươi cười đứng một bên cửa, Cố Loan Loan bất ngờ.

Hai cô gái từ từ mở cửa chính, bên ngoài chính là phố ăn vặt, nhưng tất cả hàng quán bên đường đều đóng cửa.

Trong lúc Cố Loan Loan còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Cửu Chiêu liền kéo cô đi đến giữa đường.

Anh cẩn thận cầm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Loan Loan, Diệp Cửu Chiêu anh đã sống 24 năm.” Cộng thêm 34 năm đời trước. “Nhưng chưa bao giờ yêu một người đến như vậy. Anh lúc nào cũng sợ em lạnh, sợ em đói, sợ em đau, sợ em khóc. Anh chỉ muốn em vui vẻ, chỉ muốn được nhìn thấy em mỗi ngày. Em có biết mỗi lần xa nhau là anh cảm thấy như sắp chết, chỉ khi được gặp em thì lòng này mới sống lại.”

“Anh không biết nên nói thế nào cho em hiểu, Nhưng cả đời này, anh chỉ muốn em được vui vẻ, hạnh phúc và mong chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau.”

“Đời này của Diệp Cửu Chiêu chính là sống vì Cố Loan Loan.”

“Loan Loan, anh biết anh còn nợ em một lời cầu hôn.”

“Gả cho anh, em nhé?”

Lời cuối cùng vừa nói ra, Diệp Cửu Chiêu liền quỳ một chân xuống đất, mắt ửng đỏ.

“Quỳ xuống rồi!” A Nam hào hứng hô lên, Lưu Duyệt vội vàng kéo anh.

“Anh nhỏ tiếng một chút. Còn nói là không cho anh xem nữa đâu.”

Các cửa hàng khác cũng đang ghé mắt nhìn trộm, chỉ là khoảng cách hơi xa nên không nghe được gì hết.

Trong lòng Lưu Duyệt cảm thấy hâm mộ vô cùng. Vì điều kiện gia đình nên khi cô và A Nam kết hôn cũng không có cơ hội được tận hưởng khoảnh khắc như thế này. Ngay cả cầu hôn cũng chỉ là một câu hứa hẹn: “Duyệt Duyệt, anh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em.”

Rạng sáng ngày hôm nay, người đàn ông này còn cẩn thận chạy qua khu phố ăn vặt kiểm tra quá trình chuẩn bị. Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô gái kia thì có vẻ là không biết gì rồi. Cô ấy thật may mắn, Lưu Duyệt hâm mộ trong lòng.

……

Có một chiếc máy bay không người lái nho nhỏ bay đến chỗ Diệp Cửu Chiêu đang quỳ. Máy bay phủ đầy hoa hồng, phía dưới treo một đôi nhẫn. Diệp Cửu Chiêu gỡ nhẫn ra, cầm ở trên tay, ngẩng lên nhìn Cố Loan Loan.

Gặp được nhau là duyên phận. Cả nước có biết bao trường đại học, nhưng ông trời lại cố tình sắp xếp chúng ta học chung một trường.

Ngoài kia có biết bao người đàn ông, nhưng em lại chỉ thích anh.

Ngoài kia cũng vô vàn cô gái, nhưng anh chỉ nhìn trúng em.

Cố Loan Loan đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng hò hét.

“Gả cho anh ấy đi!”

Đây là tiếng A Nam, âm thanh rất lớn, mọi người đều người nghe, ngay cả đầu khu phố cũng nghe thấy. Lưu Duyệt bị dọa, trong cơn giận liền nhéo lỗ tai A Nam quát lớn.

“Anh muốn chết hay sao!”

“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”

“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”

……

Xung quanh bắt đầu có tiếng hò reo, Cố Loan Loan kinh ngạc nhìn, mọi người xung quanh, cả trai lẫn gái vẫn nhiệt tình hô lên, càng lúc càng to.

Cố Loan Loan hoảng sợ, ngốc nghếch gật đầu.

Trong chớp măt, cả khu phố như vỡ òa, pháo hoa bốn phía bắn lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa ban ngày.

Diệp Cửu Chiêu sắp xếp như vậy là có lý do, anh không muốn đêm động phòng hoa chúc còn bị âm thanh này quấy rầy. Đêm xuân, một khắc giá ngàn vàng.

Mưa hoa hồng rơi đầy hai bên đường phố, bóng bay bơm khí H2 cũng bay đầy xung quanh.

Trong lúc Cố Loan Loan vẫn chìm đắm trong khí này, thì Diệp Cửu Chiêu đã nắm tay dắt cô quay lại đường cũ.

Thời điểm mọi người xung quanh vẫn còn hô vang ầm ĩ thì bỗng có đoàn người đi tới, mời họ vào trong.

Trẻ con đi trước, người lớn theo sau

.…

“Ông Trương! Lại đây nhanh lên, mọi người đang chờ!”

“Tới đây tới đây!”

Thấy có người gọi, ông Trương định đi ra ngoài thì bị con kéo lại.

“Bố, toàn là đồ ăn không có dinh dưỡng thôi, không tốt cho cơ thể bố đâu.”

Ông Trương trừng con trai lớn, “Ta sống bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ được tham gia sự kiện như vậy.”

Rồi không thèm để ý, ông vội vàng chạy ra ngoài.

“Nhìn xem, là cầu hôn phải không?”

“Đúng vậy, lại còn ăn uống miễn phí.”

“Trên đường phố đều là hoa hồng, lại còn bao nhiêu bóng bay, còn có cả pháo hoa nữa.”

“A, nhanh đi xem, nhanh đi xem.”

Đoàn người đi càng lúc càng xa, chỉ còn lại ông Trương và con trai với vẻ mặt không biết làm thế nào.

Là một đội trưởng, anh ta bận vô cùng. Lâu lắm mới thu xếp được thời gian về thăm bố, liền gặp ngay chuyện này.

Đúng là người già hóa trẻ nhỏ, nhìn bố mình, anh không nghĩ đây chính là tổng chỉ huy quân đổi nổi tiếng nghiêm khắc năm nào.

Thành cổ Lệ Giang hôm nay vô cùng náo nhiệt. Diệp Cửu Chiêu ngồi trong góc khuất ở tầng trên cùng của khách sạn, cùng Cố Loan Loan lắng nghe không khí rộn ràng xung quanh, yên bình cùng nhau ngắm phong cảnh thành cổ tươi đẹp. Bên ngoài, từng quả bóng bay vẫn đang chậm rãi hòa mình vào trời xanh.