Chương 39

Thảo nào khi cậu lấy phế liệu, Bùi thợ mộc và Bùi Lan Chi nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, hình như muốn nói gì.

Đến bây giờ cậu vẫn chưa bị mắng, Bùi gia quả thật quá khách sáo với cậu.

Bùi Trường Lâm đưa tay về phía cậu, Hạ Chẩm Thư sợ hãi, ngoan ngoãn đưa cho y một miếng phế liệu tre hoàn chỉnh chưa bị hỏng.

Dĩ nhiên, vẫn là phần phế liệu đã được chặt xuống.

Bùi Trường Lâm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói: "Dao lớn."

Sau khi nói xong, y đánh giá thể lực của mình và trọng lượng của con dao nhỏ trong tay thiếu niên, tiếp tục: "Dao khắc cũng được."

Hạ Chẩm Thư không để ý đến vẻ mặt kỳ diệu của đối phương, nhưng so với dao lớn nặng nề, đương nhiên cậu muốn để Bùi Trường Lâm dùng dao khắc nhẹ nhàng hơn.

Tránh để người này lại không cẩn thận làm bị thương mình.

Cậu cúi người tìm kiếm trong ngăn kéo bí mật dưới giường một lát, chọn một cái mỏng nhất và đưa cho Bùi Trường Lâm.

Bùi Trường Lâm nhận lấy dao khắc, bỏ qua những vết mực vẽ lung tung trên phế liệu tre, một tay cầm dao, trực tiếp vạch một đường khắc thẳng trên bề mặt.

Gần như không cần suy nghĩ, y đã nhanh chóng vạch thêm một đường khắc mới bên cạnh đường khắc trước đó.

Hai mươi tám cái xương ô dù, hai mươi tám đường khắc, khoảng cách giữa mỗi đường đều gần như nhau.

Hạ Chẩm Thư nhìn đến ngây người.

Trước đây cậu chỉ biết Bùi Trường Lâm rất tài giỏi, nhưng vì chưa tự mình thử qua nên không cảm nhận được thực sự như thế nào. Lần này, cậu thật sự thử rồi, mới hiểu được độ khó của việc này lớn đến mức nào.

Người này... Quả thật là sinh ra để làm nghề này.

Bùi Trường Lâm vạch xong đường khắc cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng vợ nhỏ, y cảm thấy tâm trạng mình thư thái hơn. Y đưa phế liệu tre qua, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Vết khắc ở đỉnh sâu hơn, từ chỗ này chẻ xuống, dùng sức mạnh một chút cũng không sao."

Hạ Chẩm Thư nhận lấy, làm theo lời y nói chẻ một nhát đến cuối, thanh tre chẻ ra thẳng thật, hoàn chỉnh, độ dày vừa phải.

Hạ Chẩm Thư nhặt thanh tre lên, nhìn về phía Bùi Trường Lâm, đôi mắt sáng lên.

Bùi Trường Lâm tựa vào đầu giường, bình tĩnh hỏi: "Vẫn muốn ta giúp không?"

Hạ Chẩm Thư vẻ mặt hơi do dự, lại hơi mong đợi: "... Được không?"

Trong thời gian tiếp theo, Bùi Trường Lâm giúp Hạ Chẩm Thư rạch từng miếng phế liệu tre mang vào phòng, sau khi chẻ xong xương ô dù, còn kiên nhẫn dạy cậu cách mài, cách khoan.

Chớp mắt đã đến giờ ăn tối. Vì Hạ Chẩm Thư vẫn không rời khỏi phòng, Bùi Lan Chi đến sân sau gọi cậu. Khi nàng vừa đi đến bên cửa sổ, nàng thấy chàng vợ nhỏ đang quỳ gối bên giường, cẩn thận khoan lỗ vào xương ô dù. Còn Bùi Trường Lâm, người đáng lẽ phải nghỉ ngơi trên giường, thì tựa vào đầu giường, nhìn xuống cậu, vừa chỉ dẫn vừa bình luận: "Chân phải đạp chặt... Vụng về quá."

"Không được mắng ta." Hạ Chẩm Thư đạp chặt xương ô dù, tức giận nói: "Phụ thân ta còn chưa mắng ta như vậy bao giờ."

Nét cười trong mắt Bùi Trường Lâm càng sâu: "Vậy thì đừng sai nữa."

Bùi Lan Chi đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng trong phòng, nàng không biết lần cuối cùng nhìn thấy Bùi Trường Lâm cười như vậy là khi nào. Những năm gần đây, sức khỏe của y ngày càng xấu đi, ngay cả Bùi Lan Chi cũng không nghĩ rằng sẽ có cách nào chữa khỏi hoàn toàn cho y, nói chi là chính y.

Nhưng việc có một chàng vợ mới về rõ ràng đã mang lại sự khác biệt. Cuối cùng Bùi Lan Chi không làm phiền họ. Nàng bước ra sân sau, ngẩng đầu nhìn về phía xa, hoàng hôn buông xuống, bầu trời bị mây hồng chiếu rọi thành màu đỏ tươi. Cuộc sống này, vẫn phải sống như vậy mới thú vị.

Lô tre Bùi gia làm mất năm ngày, tổng cộng làm ra được mười bảy chiếc ô dù giấy dầu, trong đó có hai chiếc là Hạ Chẩm Thư hoàn thành với sự giúp đỡ của Bùi Trường Lâm. Khi dán mặt dù, Hạ Chẩm Thư đều vẽ tỉ mỉ tranh chữ lên mỗi chiếc.