Tam Giác Đằng thường mọc trong bụi rậm và đồng ruộng, dễ tìm thấy hơn so với những loại thảo dược phải đào từ dưới đất. Hơn nữa, phần thân và lá có thể dùng làm thuốc, không phải lo lắng về việc làm hỏng rễ cây.
Trong số các loại thảo dược trong vùng núi xung quanh, đây là loại dễ nhận biết và dễ thu thập nhất.
Người nông dân có vẻ không biết nhiều về thảo dược, nhưng lại cần tiền gấp, nên đã hái một lượng lớn thảo dược.
Hạ Chẩm Thư không trả lời ngay, người bán thuốc không thể không lên tiếng: “Chàng vợ của Bùi gia ơi, đừng ngu ngốc như vậy, mua loại này về không có lợi nhuận đâu.”
“Cửa hàng Hồi Xuân Đường trong thị trấn mua Tam Giác Đằng phơi khô, giá cao nhất cũng chỉ bảy mươi lăm văn một cân. Cậu mua ba cân này về, phơi khô chỉ còn khoảng hai cân, số tiền kiếm được còn không đủ để đi từ làng ra thị trấn, đừng nói là bán đi nơi khác.”
Hạ Chẩm Thư không để ý đến ông ta.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói với người nông dân: “Vậy ông có thể thu thập xong rồi giúp ta đưa về nhà được không? Làng Hạ Châu, nhà Bùi gia, chắc không xa lắm đâu.”
“À, thì ra là Bùi gia!” Người nông dân nói: “Tất nhiên được rồi, chỉ cần cậu mua, bao nhiêu ta cũng sẽ đưa về.”
Hạ Chẩm Thư lấy hai mươi văn tiền từ trong túi ra, đưa cho người nông dân: “Đại bá, đây là tiền đặt cọc, khi thảo dược được đưa về nhà, ta sẽ thanh toán số tiền còn lại.”
Người nông dân nhận tiền, cười vui vẻ: “Được!”
Người bán thuốc đứng bên cạnh, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.
Giá dược liệu không cố định mà thay đổi theo nhu cầu thị trường. Người bán thuốc làm nghề lâu năm sẽ có khả năng nhạy bén với biến động giá cả.
Trong mắt ông ta, nếu bây giờ ông ta mua Tam Giác Đằng thì sẽ không có lãi.
Nhưng khi thấy Hạ Chẩm Thư trả tiền nhanh chóng như vậy, ông ta lại bắt đầu nghi ngờ.
Có lẽ mua dược liệu này về thật sự có lợi nhuận đúng không?
Nhưng dù vậy, những thứ này chỉ đáng vài đồng tiền, mua về còn phải lo lắng chất lượng thảo dược, liệu có thể kiếm được bao nhiêu?
Người bán thuốc phân vân không biết phải làm sao.
Khi ông ta còn đang nghĩ, người nông dân đã cất tiền vào túi, vui vẻ mang dược liệu về thôn.
Cuối cùng người bán thuốc không nói gì thêm, chỉ giơ roi quất vào lưng bò: “Thực sự là một kẻ ngốc!”
Ông ta thúc ngựa quay về hướng thị trấn, hai xe bò chạm nhau, Hạ Chẩm Thư hạ rèm xe, cất tiền vào trong túi.
“Coi như là ta mượn số tiền này, khi về ta sẽ tự mình giải thích với tỷ tỷ.” Hạ Chẩm Thư nói.
Bùi Trường Lâm do dự một chút rồi nói nhỏ: “Ông ta nói không sai, vài năm trước tỷ tỷ ta cũng đã thu thập Tam Giác Đằng, nhưng gần đây giá của loại dược liệu này đã bị đẩy xuống rất thấp, đệ…”
“Chúng ta đã hứa sẽ không làm phiền nhau.” Hạ Chẩm Thư bắt chước giọng điệu của y ban nãy, nói lại nguyên văn câu nói của y: “Ta muốn làm gì thì làm việc đó, huynh đừng quản.”
Bùi Trường Lâm: “…”
Người đánh xe chỉ đưa họ đến cổng làng. Hai người xuống xe bò, Hạ Chẩm Thư đỡ Bùi Trường Lâm đi về nhà.
Dù có thể bất hòa thế nào, trước mặt người ngoài, họ vẫn phải tiếp tục giả vờ là vợ chồng yêu thương nhau. Huống hồ, sức khỏe của Bùi Trường Lâm thực sự không được tốt lắm.
Hạ Chẩm Thư dìu y đi đi lại lại, nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của đối phương, cuối cùng thở dài một tiếng, tháo giỏ nhỏ đeo sau lưng xuống treo trước người, bước nhanh hai bước, nửa quỳ trước mặt đối phương.
Bùi Trường Lâm thở gấp, khẽ hỏi: "… Làm gì vậy?"
"Ta cõng huynh về." Hạ Chẩm Thư nói: "Huynh thế này làm sao đi được, lên đi."
Bùi Trường Lâm: "..."
Có lẽ trên đời này không có nam nhân nào để vợ mình cõng đi trên đường.
Nếu để người khác nhìn thấy thì chẳng ra làm sao.
"Nhanh lên." Đương nhiên Hạ Chẩm Thư không biết y đang nghĩ gì, nhưng ngay cả khi biết cũng sẽ không quan tâm, cậu giục: "Lát nữa nếu huynh ngất ở ven đường thì càng phiền phức, đừng do dự nữa."