Chương 29

Nếu ngay cả y cũng không muốn sống, luôn nghĩ rằng cuộc đời y sắp kết thúc, muốn sớm giải thoát, thì dù có thần y cũng không thể chữa khỏi.

“Chắc chắn huynh còn nhiều điều muốn làm đúng không? Huynh chưa bao giờ rời khỏi nơi này, chưa từng thấy thế giới bên ngoài. Ngoài kia có nhiều món ăn ngon, nhiều thứ vui chơi, huynh không muốn trải nghiệm sao? Hơn nữa, huynh có thể làm nhiều vật kỳ lạ từ gỗ, còn có thể làm nhiều thứ hơn nữa, nếu cứ thế chết đi, liệu huynh có cam tâm không?”

Cuối cùng Bùi Trường Lâm cũng mở mắt ra.

Giọng nói của thiếu niên có vẻ vội vã hơn bình thường, trán cậu hơi nhíu lại, giống như có chút tức giận.

Điều này khiến khuôn mặt anh tuấn xinh xắn của cậu thêm phần sinh động.

Bùi Trường Lâm nhìn cậu rất lâu, lâu lắm. Đến khi khóe miệng nhếch lên, y mới lộ ra nụ cười tự giễu: “Nếu ta không chết, thì đệ sẽ phải làm chàng vợ của ta suốt đời, đệ có cam tâm không?”

Hạ Chẩm Thư đã quen biết Bùi Trường Lâm rất lâu, số lần cậu thấy y cười không nhiều.

Cậu bị nụ cười bất ngờ của y làm choáng váng, hoảng hốt quay đi: “Ta… ta không có ý nói chuyện này với huynh.”

Rất kỳ lạ, mặc dù đã quen thuộc với người trước mặt, họ thường xuyên giả vờ yêu thương trước người ngoài. Dù có những hành động thân mật nhất cũng không khiến Hạ Chẩm Thư cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, nhưng chỉ vì câu nói này, mặt cậu đã nóng bừng, muốn tìm một khe hở để trốn vào.

“Nói… nói bậy!” Hạ Chẩm Thư lẩm bẩm một câu như vậy.

Có lẽ vì từ nhỏ đã được giáo dục, ngay cả khi thiếu niên tức giận cũng không thể nói những từ thô tục, tối đa chỉ có thể viện dẫn từ trong sách vở và nói những câu văn vẻ, người khác nghe sẽ không hiểu. Nếu bình thường, Bùi Trường Lâm sẽ không muốn tiếp xúc với kiểu người này, nhưng người trước mặt…

Thực sự khá đáng yêu.

Dáng vẻ tức giận… cũng khá đẹp mắt.

Khiến người ta không nhịn được muốn trêu đùa cậu, muốn xem khuôn mặt cậu sẽ còn có những dáng vẻ sống động và đẹp đẽ nào nữa.

Nụ cười của Bùi Trường Lâm không tự chủ mà sâu hơn, nhưng nụ cười đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.

Y nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại trở về với vẻ lạnh lùng như thường: “Đừng nhắc những chuyện này nữa. Tỷ tỷ của ta đã nói rồi, nếu không phải đệ đề xuất xuống núi, tỷ ấy sẽ không tìm được những loại thuốc này. Đệ có công lao, đệ nên nhận số tiền này. Còn muốn xử lý thế nào là tùy đệ, chúng ta đã hứa là không làm phiền nhau nên ta sẽ không can thiệp chuyện đó nữa.”

Nói xong, y lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng là không muốn tiếp tục trò chuyện nauwx.

Lúc này Hạ Chẩm Thư cũng không muốn để ý đến người này nữa, cậu tức giận quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí trong xe bò trở nên căng thẳng. Ngoài trời ánh sáng vừa lúc đến độ nắng nhất. Ánh sáng buổi trưa nóng bỏng và rực rỡ, chiếu lên cánh đồng bao la và làng mạc, tạo nên một cảnh tượng yên tĩnh và thanh bình, khiến lòng người tự nhiên thư thái hơn.

Hai người không nói thêm gì, chẳng mấy chốc Hạ Chẩm Thư đã ngủ thϊếp đi trong sự lắc lư chậm rãi của xe bò, cho đến khi bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

“Những loại thuốc này chỉ đáng giá hôi, nếu không muốn bán thì tìm người khác đi!”

Giọng nói có vẻ quen thuộc, Hạ Chẩm Thư mở mắt, vén rèm xe bò nhìn ra ngoài.

Xe bò đi trên con đường chính, dọc theo đường có nhiều thôn xóm. Lúc này họ tình cờ đi qua một thôn, có hai người đang lớn tiếng cãi nhau ở cổng thôn phía xa.

Một trong số đó Hạ Chẩm Thư thấy rất quen, đó chính là người bán thuốc mà cậu đã gặp sáng nay.

Người bán thuốc đang tranh cãi với một người nông dân có vẻ đã ngoài năm mươi tuổi, người đó giọng nói khàn khàn.

“Ta đã đi tìm những loại thảo dược này suốt ba ngày. Ta đã tìm hiểu rồi, trước kia đều bán ba văn tiền một lạng, năm mươi văn một cân, không thể nào là một văn tiền ba lạng, đừng nghĩ lừa được ta!”