Bùi Trường Lâm nhẹ thở dài, bước chân không dừng lại, chỉ để Hạ Chẩm Thư đứng lại phía sau, nhìn theo bóng lưng của y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng lần này là thật đấy…”
Thực ra, cậu có thể hiểu được thái độ của y. Sau quá nhiều lần hy vọng rồi thất vọng, người ta không dám hy vọng nữa là chuyện bình thường. Hơn nữa, trong những năm qua, bệnh tình của y đã liên tục tạo gánh nặng cho gia đình, khiến y không dám thử nữa, cũng không muốn thử.
Trấn Thanh Sơn ở cách đây không xa, nhưng đi bằng xe bò cũng mất cả nửa ngày, đi về cộng thêm ăn ở, lại là một khoản chi phí lớn. Mà Hạ Chẩm Thư không thể nói rõ sự thật, trong mắt Bùi Trường Lâm, chuyện này giống như những lần trước, nên đương nhiên y không dễ dàng đồng ý.
Đừng nói là y, ngay cả nếu nói với gia đình, họ cũng không chắc sẽ đồng ý để Hạ Chẩm Thư dẫn y đi một đoạn đường xa như vậy.
Phải nghĩ cách khác thôi.
Hạ Chẩm Thư nhanh chóng đi hai bước, đuổi theo người phía trước. Hai người đều không nói gì, Hạ Chẩm Thư trầm ngâm một lúc, cậu lại không nhịn được quay đầu nhìn y.
Cuộc đời thật bất công.
Bùi Trường Lâm có vẻ ngoài anh tuấn, khí chất lạnh lùng nổi bật giữa đám đông, nhưng trên khuôn mặt y vẫn có chút vẻ trẻ con ngây thơ. Ở độ tuổi của y, đáng lẽ phải là lúc tự do thoải mái, vui chơi, làm điều mình thích.
Thế nhưng vì căn bệnh này, y chỉ có thể nằm trên giường mỗi ngày, ra ngoài cũng rất khó khăn.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Hạ Chẩm Thư nhìn chăm chú, đột nhiên Bùi Trường Lâm dừng lại. Cậu vội vàng liếc mắt, vừa định bước tiếp thì bị người kia kéo lại.
“Sao, sao vậy?” Hạ Chẩm Thư hơi lo lắng, cậu chột dạ không dám nhìn y.
Bùi Trường Lâm nói: “Ăn chút gì đó rồi về.”
Hạ Chẩm Thư: “Hả?”
Lúc này, cậu mới nhận ra hai người đã trở lại chợ, đứng trước quán bánh canh mà Hạ Chẩm Thư đã thấy khi mới vào thị trấn.
Hạ Chẩm Thư ngẩn người, định nói gì đó thì nghe thấy bụng cậu phát ra âm thanh rõ ràng: “Rột rột…”
Hạ Chẩm Thư: “……”
Cậu vội vàng che bụng, bỗng nhận ra điều gì đó, cậu lại tuyệt vọng hỏi: “Nó… nó vừa phát ra tiếng sao?”
“Có.” Bùi Trường Lâm quay người đi về phía quán bánh canh, che giấu một nụ cười nhẹ: “Mấy lần luôn.”
Một bát bánh canh mười văn tiền, Bùi Trường Lâm không tiếc tiền, y mua cho mỗi người một bát.
Bánh canh trong thị trấn này không thể mong chờ chủ quán cho thêm nhiều thịt. Nhưng bù lại, nước dùng ở đây rất ngon, từng viên bánh canh nhỏ được nấu trong nước dùng từ xương đã hầm cả đêm, mỗi miếng đưa vào miệng đều tràn đầy nước thịt.
Hạ Chẩm Thư ăn hết nửa bát một cách vui vẻ, cậu nhanh chóng quên đi những ý nghĩ rối rắm trước đó. Cậu không quan tâm đến chuyện khác nữa, chỉ tập trung ăn.
Mặc dù cậu vừa mới đến đây không lâu, nhưng thực ra đã bị mắc kẹt ở đây nhiều kiếp, tổng cộng cũng gần một năm. Trong thời gian dài như vậy, số lần cậu được ăn thịt có thể đếm trên một bàn tay.
Như vậy thì ai có thể chịu đựng được chứ?
Hạ Chẩm Thư vừa thổi vừa ăn, chỉ trong chốc lát cậu đã ăn hết nửa bát. Lúc nhìn lên thì cậu thấy Bùi Trường Lâm vẫn chưa động đũa.
“Nhìn ta làm gì, sao huynh không ăn đi?” Hạ Chẩm Thư hỏi.
Bùi Trường Lâm quay mắt đi, không trả lời.
Y gọi chủ quán mang một bát nhỏ lên, sau đó dùng thìa sạch múc vài viên bánh canh và nửa bát nước dùng, rồi đẩy phần còn lại về phía Hạ Chẩm Thư.
“Ăn hết đi.” Bùi Trường Lâm dừng lại một chút rồi nói: “Ta ăn sáng rồi, không đói.”
Hạ Chẩm Thư nói “ừ” một tiếng, cậu cũng không khách sáo.
Sức ăn của ma ốm không lớn, hơn nữa đại phu cũng dặn y không thể ăn quá no, chỉ cần ăn ít và thường xuyên là được.
Hạ Chẩm Thư ăn sạch một bát rưỡi bánh canh, bụng đã no, tinh thần và tâm trạng của cậu đều trở nên tốt hơn. Nằm dưới ánh nắng mặt trời, cậu còn cảm thấy hơi buồn ngủ.