Chương 25

Bước vào bên trong đập vào mắt tôi là những kệ sách lớn được chia thành nhiều thể loại khác nhau. Ví dụ như kệ bên trái tôi là dành cho thiếu nhi, gồm truyện cổ tích, truyện đồng thoại,… Còn kệ bên phải là sách, tài liệu về y học. Ngoài ra cũng còn nhiều kệ khác như kệ dành cho sách về lịch sử, hay kệ dành cho những tác phẩm văn học,…

Tôi nắm tay anh bước đến quầy làm thẻ mượn sách. Nhân viên vừa thấy tôi thì đã nói rằng:

‘‘Thiếu gia, đây là thư viện nhà cậu mà. Cậu thích quyển nào thì cứ cầm đi, không mất là được.’’

‘‘Còn người bên cạnh thiếu gia là…?’’

‘‘Chồng tôi.’’

‘‘À vâng.’’ Cô nhân viên có vẻ bất ngờ đến bật ngửa. Cũng phải thôi, vì hôn lễ của chúng tôi không công khai với người khác, chỉ người trong hai bên gia đình mới biết. Còn lại thì cánh nhà báo chỉ đưa tin tôi đã kết hôn với một người khác, đồng thời Phó Đông Thần cũng rước ‘‘vợ’’ về nhà.

Kì thực lúc mới đăng tin lên mạng xã hội, không ít người nghi ngờ liệu người tôi cưới là Phó Đông Thần còn vợ của Phó Đông Thần chính là tôi không. Giang cư mận đoán đúng rồi nhưng thông tin đó không được xác nhận cũng chẳng phủ định nên mọi chuyện dần chìm xuống.

Quay lại với thực tại, tôi đang đứng trước kệ chứa sách thể loại trinh thám, tâm lí học tội phạm. Hồi nhỏ tôi đọc mấy cuốn này bị nghiện luôn, và giờ thì vẫn chưa thể cai được.

‘‘Nam Nam thích đọc mấy thể loại này sao?’’

‘‘Vâng.’’

‘‘Tối tôi đọc sách cho Nam Nam nghe nhé?’’

Tôi nghĩ đến cảnh mình được nghe anh kể chuyện mà cả người vui sướиɠ. Giọng của anh mà kể chuyện thì chắc hay lắm, có lẽ tôi sẽ có một giấc ngủ ngon. Nhưng tôi lúc ấy không biết, cái gật đầu ở hiện tại của mình là một sự sai lầm trong tương lai.

- - -

Hiện tại hai đứa chúng tôi đang ngồi trong một quán coffee cách thư viện không xa. Chúng tôi cùng nhau đọc sách, thưởng thức coffee và ăn miếng bánh. Phó Đông Thần ôm tôi, đặt tôi ngồi lên trên đùi anh. Tay anh vòng qua eo tay sờ soạng hoảng mười lăm giây rồi dừng lại. Sau đó tôi thong thả ngồi cầm cuốn sách đọc, còn anh thì cứ thi thoảng lại đút cho tôi miếng bánh.

Sau khi thưởng thức bánh xong, tôi quyết định dẫn anh đi xem phim. Bộ phim lần này chúng tôi cùng nhau xem là phim ‘‘9-1-1: Lone Star’’ của Ryan Murphy, Brad Falchuk và Tim Minear. Bộ phim hiện đã được bốn mùa rồi.

Chúng tôi mua bỏng ngô và đi vào rạp, hôm nay rạp chiếu phim có vẻ hơi vắng một chút. Nhưng không có vấn đề gì cả, đối với tôi thì có hai người chúng tôi chính là sự thoải mái nhất. Tôi không để ý đến cái nhìn của người khác về mình, nhưng trở thành chủ đề trò chuyện của họ thì tôi thấy khó chịu.

Bộ phim bắt đầu chiếu, và chúng tôi lại tay trong tay. Tôi dựa đầu vào vai anh, hai chân gác lên đùi anh, mắt thì nhìn về phía màn hình. Chốc chốc lại được anh đút bỏng ngô cho. Cái gì gọi là ‘‘không làm mà vẫn có ăn’’, chính là như tôi lúc này.

Xuyên suốt phim, hầu như tôi không phải làm gì ngoài việc xem và tận hưởng sự yêu chiều của anh. Tôi kêu ‘‘Mỏi’’ một tiếng thì anh sẽ lập tức chỉnh lại tư thế sao cho tôi thấy thoải mái nhất. Tôi thiết nghĩ anh đến đây chủ yếu để chăm sóc tôi là chính chứ xem phim chắc là việc phụ.

- - -

Địa điểm cuối cùng của ngày hôm nay là trung tâm thương mại. Tôi nhớ hồi còn nhỏ chỗ này có hai khu vui chơi, một khu là cho trẻ nhỏ còn một khu là cho thanh thiếu niên, người lớn. Hai đứa chúng tôi một cao một thấp đi đến quầy bán vé, mua hai vé rồi đi vào khu vui chơi.

- - -