Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Quách Văn Văn ngồi chờ ở phòng học có chút nôn nóng. Ồ? Hai người này muốn nói lời đường mật gì mà lâu như vậy? Sắp đến giờ học còn chưa trở lại, chút nữa giáo sư điểm danh cũng không biết nên nói như thế nào mới được!
Quách Văn Văn không ngừng đưa mắt quan sát bên ngoài cửa sổ, cuối cùng chuông vào học cũng vang trước, nhìn thấy Đường Vĩ chậm rãi đi vào phòng học.
Quách Văn Văn ra sức vẫy vẫy tay gọi: "Đường Vĩ, Đường Vĩ! Nhanh lên nhanh lên! Tiểu Nặc đâu?" Đường Vĩ nhìn nét mặt khoa trương của Quách Văn Văn, d∞đ∞l∞q∞đ từ từ đi đến trước mặt Quách Văn Văn, khó hiểu nói: "Tiểu Nặc? Tiểu Nặc còn chưa đi học sao? Tớ vừa mới tới trường, trên đường cũng không gặp cậu ấy!"
Vẻ mặt Quách Văn Văn khinh bỉ nhìn Đường Vĩ nói: "Tớ van cậu đó, đại ca! Vừa rồi cậu mới gọi Tiểu Nặc đi tâm sự ở trước mặt tớ, bây giờ lại giả bộ nói chưa gặp Tiểu Nặc, không phải tớ đã tác hợp cho cậu và Tiểu Nặc rồi sao, cái tên này cậu định qua cầu rút ván rồi hả! Ha ha! Cũng đừng trách tớ ở trước mặt Tiểu Nặc nói xấu cậu!"
Quách Văn Văn nói xong lại quan sát Đường Vĩ từ trên xuống dưới, lại tò mò hỏi: "Chỉ là nói đi cũng phải nói lại! Đường Vĩ, cậu và Tiểu Nặc đi ra ngoài tâm sự xong còn phải thay quần áo sao? Thật là sở thích kỳ lạ nha!"
Vẻ mặt Đường Vĩ kinh ngạc nhìn chằm chằm Quách Văn Văn cười khổ nói: "Cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ nghe không hiểu! Cậu còn không biết sao? Tiểu Nặc đã từ chối tớ rồi, cậu ấy và Hà Hạo Hiên đang ở cùng một chỗ. Tớ vừa mới tới trường học, làm sao có thể đi tâm sự với Tiểu Nặc đây?"
Quách Văn Văn mở to hai mắt nhìn: "Cái gì? Thế nhưng, nhưng vừa rồi rõ ràng là cậu tới đây nói là có chuyện muốn nói với Tiểu Nặc sau đó hai người cùng nhau ra ngoài! Tất cả bạn học ở đây đều nhìn thấy! Chuyện này, chuyện này cuối cùng không thể nào do tớ hoa mắt được!"
Đường Vĩ nghe vậy lập tức nhìn bạn học xung quanh, các bạn học đều rối rít gật đầu chứng minh lời nói của Quách Văn Văn là đúng sự thật, cậu nhíu mày, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cậu khẳng định là mình vừa tới trường học. Vậy người giống mình vừa cùng Tiểu Nặc ra ngoài là ai? Bỗng nhiên trong đầu Đường Vĩ lóe sáng, chẳng lẽ là hắn?
"Không xong rồi!" Đường Vĩ không nhịn được kêu lên, cậu dừng một chút, sắc mặt căng thẳng, trong đầu hiện lên hàng ngàn ý nghĩ bỗng nhiên quay người nắm lấy bả vai Quách Văn Văn nói: "Người vừa mang Tiểu Nặc đi không phải là tớ, là anh họ Đường Thiên của tớ, hắn có thể sẽ gây bất lợi cho Tiểu Nặc. Bây giờ tớ đi tìm hắn mới có thể mang Tiểu Nặc trở về, hy vọng là tớ suy nghĩ quá nhiều. Nếu như hai tiếng sau tớ không liên lạc với cậu, lập tức báo cảnh sát. Nhớ kỹ chưa?"
Quách Văn Văn bị vẻ mặt căng thẳng của Đường Vĩ làm sợ hãi, liên tục gật đầu, vừa muốn mở miệng hỏi vài câu, Đường Vĩ đã nhanh chóng rời khỏi phòng học, trong đầu bỏ lại một câu: "Nếu như hai tiếng sau tớ không liên lạc với cậu, nhớ kỹ nhất định phải báo cảnh sát!"
Trong khi Đường Vĩ cấp tốc tìm kiếm tung tích của Đường Thiên và La Tiểu Nặc, thì La Tiểu Nặc hôn mê bị Đường Thiên bắt đi cũng dần dần tỉnh lại.
Cô mở to mắt rồi lại giật mình vì bóng tối trước mắt, đây là thế nào? Hình như cô bị cái gì đó bịt kín hai mắt. La Tiểu Nặc hơi bối rối, đây là đâu? Đầu của cô đau quá! Ký ức bị trật đường ray từ từ hiện lại trong đầu của cô, đúng rồi, hình như vừa rồi cô gặp một tên giả mạo Đường Vĩ, sau đó bị té xỉu, Đường Vĩ giả kia là ai? Tại sao phải đánh mình ngất xỉu? Cuối cùng hắn muốn làm gì?
Ý nghĩ trong đầu La Tiểu Nặc vô cùng hỗn loạn, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy dường như mình đang rơi vào một âm mưu thật lớn. La Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, cô không mở miệng kêu to, cô biết rõ lúc này chỉ có tỉnh táo mới có thể giúp cô sớm thoát khỏi khó khăn.
La Tiểu Nặc dùng sức hít thở, không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, tay chân đều bị dây thừng buộc chặt, mà hình như đầu đang dựa vào một cái thùng giấy, đây là một nơi hỗn tạp có lẽ là nhà kho! La Tiểu Nặc tập trung cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
"Đường Thiên! Em bảo anh đến nhà La Tiểu Nặc lừa gạt lão già La Nhất Kim ký hợp đồng, anh lại không làm. Anh cái tên đầu heo này, còn đi bắt La Tiểu Nặc về, anh ở đâu ra tật xấu đó vậy? Anh có biết anh làm như vậy chẳng khác gì hủy cả cái kế hoạch của em hay không, em biết ngay không thể dựa vào anh mà, anh lúc nào cũng thành công không có thất bại có thừa, ngu xuẩn."
La Tiểu Nặc nghe thấy một giọng nữ bén nhọn đang chửi ầm lên cách đó không xa. Cô gái này là ai? Giọng nói này nghe rất quen!
"Không phải, Tiểu Linh, em đừng nóng giận, hãy nghe anh nói đi! Sáng nay anh cầm hợp đồng đến nhà họ La cho La Nhất Kim xem, chuyện tiến hành vốn rất thuận lợi, La Nhất Kim không có chút đề phòng nào sắp kí tên, ai ngờ nửa đường xuất hiện tên Trình Giảo Kim đáng chết, tên Hà Hạo Hiên bỗng nhiên xuất hiện, cũng không biết làm sao tên đó biết đươc âm mưu của chúng ta, chỉ thoáng cái đã biết được chỗ chúng ta động tay động chân, La Nhất Kim và cậu ta hình như cũng nổi lên lòng nghi ngờ bản hợp đồng, vì để phòng ngừa bất trắc, anh không tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp tìm lý do ra về. Thế nhưng sau đó anh suy nghĩ một chút, lần này chúng ta không thành công, nhà họ La nhất định đã có cảnh giác với chúng ta, bọn họ chỉ cần đến ngân hàng hoặc cơ quan tài chính điều tra một chút, rất nhanh sẽ phát hiện chúng ta có mờ ám, chúng ta cũng sẽ mất đi cơ hội. Dứt khoát đã làm thì làm cho đến cùng, thay vì chúng ta ngồi chờ bị người khác phát hiện, còn không bằng mạo hiểm một lần, bắt lấy La Tiểu Nặc làm con tin, để cho nhà họ La ký hợp đồng với chúng ta, có La Tiểu Nặc trong tay chúng ta, anh cũng không tin nhà họ La và Hà Hạo Hiên còn không bó tay chịu trói. Ha ha ha ha! Đến lúc đó chúng ta không chỉ bắt bọn họ ký hợp đồng, còn bắt nhà họ La chuyển tất cả tài sản sở hữu của xí nghiệp La thị vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của chúng ta, lúc đó tên người giàu nhất thành phố X này sẽ phải đổi rồi. Ha ha ha ha."
Một giọng nam đắc ý cười to nói. Người tên Đường Thiên này là Đường Vĩ giả kia sao? Hắn và Đường Vĩ có quan hệ gì?
"Ha ha ha ha, cuối cùng anh cũng làm được một chuyện thông minh. Nhưng mà phải cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ bắt được nhược điểm gì."
"Yên tâm, bọn họ muốn nghi ngờ cũng là nghi ngờ Đường Vĩ, liên quan gì đến chúng ta! Hơn nữa, nếu như Đường Vĩ nghi ngờ chúng ta, nó có chứng cứ gì sao? Anh vốn không có tên trên hộ khẩu, một người không tồn tại làm sao đi bắt người khác được, em nghĩ ai sẽ tin tưởng lời nói của nó! Ha ha ha ha...! Anh sẽ đi cảnh cáo nhà họ La, vì sự an toàn của con gái ông ta, anh cũng không tin bọn họ dám báo cảnh sát, chờ sau khi chúng ta lấy được tiền, lập tức ra nước ngoài, đến lúc đó cuộc sống thoải mái đang chờ chúng ta. Cục cưng, đối với biểu hiện hôm nay của anh em có hài lòng không? Thưởng cho anh như thế nào đây?"
Giọng nam kiêu ngạo xuất hiện lần nữa. Tiếp theo là một trận cười.
"Đợi chút nữa đi! Đừng có gấp như vậy." Giọng nữ lần nữa vang lên, lúc này, tiếng giày cao gót "Lộc cộc" không ngừng tới gần La Tiểu Nặc. Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau La Tiểu Nặc đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô gái này chính là âm hồn không tan Bạch Yến Linh, tim cô thắt lại theo từng tiếng bước chân không ngừng tới gần.
"Roẹt" Cô gái kia thô lỗ xé miếng vải bịt trên mắt La Tiểu Nặc, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng ánh sáng đột ngột làm cho mắt cô đau đớn, không nhịn được thấp giọng rên thành tiếng.
"Ôi! Hóa ra La học tỷ đã tỉnh lại à! Sao không gọi tiểu muội một tiếng vậy? Em tốt bụng đến đây tâm sự với La học tỷ này!" Giọng nói Bạch Yến Linh bén nhọn vang lên bên tai La Tiểu Nặc. La Tiểu Nặc nheo mắt nhìn cách ăn mặc đến trang điểm của Bạch Yến Linh xinh đẹp trước mắt, khinh thường quay đầu.
Bạch Yến Linh nhìn cô gái bị trói trước mặt chẳng thèm ngó tới vẻ mặt vặn vẹo của mình, tức giận thở hổn hển nắm chặt tóc La Tiểu Nặc, kéo cô một cái, La Tiểu Nặc chỉ cảm thấy da đầu bị kéo đến đau nhức, bị kéo một cái, trọng tâm không vững lao cả người về phía trước ngã trên sàn nhà.
Bạch Yến Linh vừa điên cuồng dùng chân ra sức đá La Tiểu Nặc, vừa nói: "Mày vừa làm ra vẻ mặt gì vậy? Mày có gì hay, có gì giỏi chứ! Tao nhìn thấy bộ dạng đê tiện giả bộ lạnh lùng thanh cao của mày đã chán ghét đến tận xương tủy rồi!" Bạch Yến Linh vô cùng ác độc không ngừng dùng giày cao gót đá vào người La Tiểu Nặc, mỗi cái đều làm cho La Tiểu Nặc đau đến ngừng thở, chẳng qua là cô vẫn luôn dùng răng cắn chặt môi dưới, không chịu để cho bản thân phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Ơ, không thể tưởng tượng được La học tỷ còn có khí phách như vậy! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, nếu để cho Hà Hạo Hiên và Đường Vĩ nhìn thấy, không biết bọn họ đau lòng như thế nào nữa? Chậc chậc chậc, quá đáng tiếc! Nhưng tới bây giờ tao cũng không phải là không biết thương hương tiếc ngọc mày nha! dღđ。l。qღđ Tao cho mày biết, mày ra vẻ như vậy với tao cũng vô dụng thôi, mày vẫn nên tỉnh lại đi, nếu đau thì kêu lên đi, nếu như mày cầu xin tao tha thứ, nói không chừng tao sẽ tha cho ngươi một cái mạng đó! Đúng không? Tao cũng không phải là người không nói đạo lý!"
"Hừ! Tôi, tôi không cần cô ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, ha ha ha, Bạch Yến Linh cô có biết cô là cái gì trong mắt tôi không? Khụ khụ, tôi cho cô biết, trong mắt tôi, trong mắt tôi, cô chính là tên hề, tôi xem cô có thể đắc ý tới khi nào?" La Tiểu Nặc khó khăn ngẩng đầu, nhìn Bạch Yến Linh, kéo ra nét mặt tươi cười nói.
Trên mặt Bạch Yến Linh đều là nét dữ tợn, lớn tiếng cười nói: "Ha ha ha, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cố cãi lại, mày đã muốn chết, tao sẽ tiễn mày một đoạn!"
Bạch Yến Linh đạp một cái trên mặt La Tiểu Nặc, "Aaaa...!" La Tiểu Nặc rốt cuộc không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn, giày gót nhọn đạp trên mặt La Tiểu Nặc, để lại trên mặt của cô một lỗ máu thật sâu, dùng sức lực thật lớn đè mặt La Tiểu Nặc xuống đất.
Bạch Yến Linh vừa mạnh mẽ chuyển động chân của mình vừa ác độc nói: "Ha ha ha, đến đây! Không phải cô rất giỏi sao? La Tiểu Nặc! Không phải cô nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Sao bây giờ lại không nói gì vậy?"
Mặt La Tiểu Nặc bị giày cao gót đạp trúng, lỗ máu không ngừng chảy ra máu tươi, vệt máu cũng càng tuôn càng nhiều. Sức giãy giụa của La Tiểu Nặc đều không còn, đau đớn làm cho cô chỉ muốn mình mau chóng ngất đi, sau khi ngất đi có lẽ sẽ không còn đau đớn như vậy nữa. La Tiểu Nặc còn chút ý thức mơ hồ suy nghĩ.
Vào lúc đó, cuối cùng Đường Vĩ giả cũng đi tới, kéo Bạch Yến Linh ra nói: "Tiểu Linh, đủ rồi, đủ rồi, đừng đánh nữa."
"Anh thả em ra! Thả em ra! Bây giờ không phải là anh cũng đứng về phía con nhỏ đê tiện này chứ? Hôm nay em nhất định phải gϊếŧ chết nó, nhìn xem nó còn có thể dựa vào cái gì để đấu với em! Nhìn xem nó còn dám đoạt đồ của em không!" Bạch Yến Linh cuồng loạn kêu gào.
Đường Vĩ giả dùng sức ôm chặt Bạch Yến Linh nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy, nếu bây giờ em đánh chết cô ta thì chúng ta lấy gì đến nhà họ La gia đòi tiền!" Đường Vĩ giả lớn tiếng nói bên tai Bạch Yến Linh. Cuối cùng Bạch Yến Linh cũng bình tĩnh lại, hung dữ trừng mắt liếc nhìn La Tiểu Nặc đã hôn mê, quay người đi qua một bên, cầm chai nước khoáng dưới đất lên uống.