Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Vẻ mặt Hà Hạo Hiên hoảng hốt nhìn cô gái sεメy thành thục trước mắt, biến hóa này cũng không khỏi quá lớn rồi. Cậu lờ mờ nhớ ra Bạch học muội ngoại trừ tâm địa tàn nhẫn ra thì bề ngoài rất thuần khiết! Thế nào thoáng cái lại trở nên kiều diễm như vậy, còn là bộ dạng cô gái hư hỏng.
"Rất giật mình đúng không? Hà học trưởng! Lại nói tiếp, tôi biến thành hình dạng thế này đúng là phải cám ơn anh đó!" Vẻ mặt Bạch Yến Linh vui vẻ nói với Hà Hạo Hiên, chẳng qua là nụ cười kia lại chưa từng đến đáy mắt.
Hà Hạo Hiên rất nhanh bình tĩnh trở lại từ trong kinh ngạc, nhìn cô gái trước mắt, nhíu mày cười nói: "Phải không? Không dám nhận không dám nhận, nhìn thấy tiểu học muội cô biến đổi kinh thiên động địa lần này tôi biết ngay đây tuyệt đối không phải là công lao của một mình tôi! Người bình thường không có tư chất nhất định muốn trở nên "Đặc biệt" như thế, chỉ sợ là so với lên trời còn khó hơn nữa."
Bạch Yến Linh nghe Hà Hạo Hiên châm chọc khıêυ khí©h cũng không có chút tức giận nào, che miệng cười nói: "Không không không, tôi đây cũng không phải là nói dối, Hà học trưởng, nếu không phải anh đuổi tôi ra khỏi Tử Dương, nếu không phải do anh mặc kệ tôi nghìn cầu vạn khẩn nịnh nọt vẫn quyết tâm ghi một câu gì đó trên sổ tay hành vi đạo đức học sinh trung học, chờ tôi suy nghĩ đã! Phải rồi! Đạo đức không đứng đắn, dính líu đến việc cố ý tổn thương bạn học tôi nghĩ tôi cũng sẽ không biến thành như hôm nay... Ừ! Tôi nhớ lúc trước người nào đó thề son sắt chỉ cần tôi quỳ xuống sẽ cho tôi một đánh giá hài lòng, Hà học trưởng anh biết không? Đánh giá lúc ấy thật đúng là khiến tôi kinh ngạc vô cùng đó!"
Hà Hạo Hiên nghe xong lời này nhẹ gật đầu, cũng không có đáp lại, không sai, khi đó cậu đều nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối cho ông nội nghe, mà lúc lời đánh giá này được viết cậu cũng nhìn thấy tận mắt, nhưng vậy thì sao chứ? Quá đáng sao? Nhưng mà Hà Hạo Hiên một chút cũng không cảm thấy như vậy. Không sai, chấp nhận lời hứa thì nhất định phải tuân theo, nhưng mà nếu như người đó là cô gái này, vậy thì tất cả phải bàn bạc kỹ hơn. nếu như lúc đó cậu không nói ra thì đoán chừng những ngày sau đó vị bạn học Bạch không biết còn có thể mang đến cho cậu bao nhiêu phiền phức. Việc phải lo trước tính sau của cậu là có thể hiểu được.
Bạch Yến Linh nhìn mặt Hà Hạo Hiên không biểu tình, vẻ mặt tái nhợt nở nụ cười: "Ha ha ha, Hà học trưởng, chẳng lẽ anh không có một chút tò mò xem tôi đây bại tướng dưới tay anh, bị anh động tay động chân như vậy sau đó gặp kết cục gì sao?"
Hà Hạo Hiên cười lạnh nói: "Ngay cả cô là ai tôi cũng không nhớ nổi, cô còn cho là tôi tò mò kết quả của cô sao? Chỉ cần có đầu óc đều sẽ biết!"
Bạch Yến Linh bị lời nói này của Hà Hạo Hiên làm nghẹn, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng mà tôi nghĩ nên nói cho anh biết. Anh có biết cũng bởi vì một câu trên sổ tay đạo đức, tôi bị bao nhiêu trường học từ chối cho vào học hay không? Những người lãnh đạo trường học còn bày ra vẻ mặt khinh bỉ, giống như tôi là một con virus, tôi còn phải đi đến từng nhà nịnh bợ bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng cho tôi câu trả lời thuyết phục nhưng tất cả cũng chỉ là hai chữ "Không được." Ha ha ha ha, không được, tôi Bạch Yến Linh, thành tích từ tiểu học cho đến trung học đều là số một số hai, mà lúc đó ngay cả trường học loại ba cũng không muốn thu nhận tôi, tôi giống như đồ bỏ đi khiến mọi người chịu không nổi, ha ha ha ha. Tất cả đều là do anh ban tặng! Hà học trưởng!" Bạch Yến Linh hít một hơi thật sâu, lại móc ra một điếu thuốc từ trong túi xách, đốt, hút một hơi thật sâu, tâm trạng kích động mới bình phục một chút. Tiếp tục nói: "Ha ha, đây chính là do các người, người có tiền có quyền có sắc mặt, thật là làm cho người khác buồn nôn. Chẳng qua cũng may là có các người, ha ha, xem đi hiện tại không phải tôi rất tốt sao, hôm nay tôi đến đây chính là muốn nói cho các người biết, tôi đã trở về, những ngày tháng an nhàn của các người cũng chấm dứt."
Vẻ mặt Hà Hạo Hiên buồn cười nhìn Bạch Yến Linh nói: "Tôi vốn cho là cô chịu thiệt thòi lớn như vậy cuối cùng sẽ học được chút bài học kinh nghiệm, biết rõ người nào là người cô nên chọc, người nào là người mà cô không nên chọc tới. Nhưng mà hôm nay xem ra, chút bài học này vẫn còn nhẹ. Mấy năm nay tính khí của cô quá lớn, nhưng đầu óc lại không lớn thêm chút nào! Thật ra cô không hề rời khỏi thành phố X, đương nhiên cô đâu có đất dung thân, cô nói cô tìm không thấy một trường học nào chịu tiếp nhận cô, chỉ sợ còn một câu cô chưa nói ra thôi, cô vẫn luôn ở thành phố X phải không? Mục đích của cô e rằng không chỉ là tìm trường học tiếp nhận cô thôi đâu, ha ha!" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bạch Yến Linh nghe xong lời này sắc mặt trắng nhợt, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình thường nói: "Hà học trưởng, sao anh vẫn luôn có nhiều nghi ngờ như vậy? Tôi còn có thể có mục đích gì chứ?"
"Ha ha, bạn học Bạch Yến Linh, không phải cô cho rằng cho đến nay, tôi còn tin tưởng lời nói của cô chứ! Cô trăm phương ngàn kế ở lại thành phố X đơn giản chính là muốn tìm cơ hội đối phó với chúng tôi thôi. Thôi đi, Bạch Yến Linh, người thật trước mặt không nên nói dối, cô lớn như vậy thật ra theo sát chúng tôi cũng rất vất vả, có chuyện gì cứ nói với tôi đi! Cũng tránh cô hao tâm phí sức đi theo, cô không thoải mái, chúng tôi cũng không thoải mái!"
Trên mặt Bạch Yến Linh ra vẻ ngọt ngào nói: "Hà học trưởng, thật ra có lẽ anh đã hiểu lầm tôi, tôi chỉ là vừa vặn đi ngang qua xung quanh đây, lại vừa vặn trùng hợp đi với hai người một đoạn đường thôi! Có thể có chuyện gì chứ! Thật ra có chuyện gì chứ! Ơ! Vậy thì thật ra có một chuyện nhỏ muốn nói một chút với Hà học trưởng đây này! Hà học trưởng à! Tôi nghe nói việc mấy năm này anh du học ở Anh, chỉ là không nghĩ tới mắt của Hà học trưởng vậy mà lại bị mùa một bên! Chậc chậc chậc, bây giờ nhìn lại thật đúng là nhìn không ra mắt của Hà học trưởng có vấn đề gì. Tôi ở trong ngõ hẻm đi lại hai vòng đều bị anh phát hiện, anh nói xem, ông trời à, sao lại không công bằng như vậy chứ? Anh mù một mắt thế mà so với người hai mắt đều sáng còn nhạy bén hơn nhiều! Haizz, nếu hai mắt đều mù, chỉ sợ lỗ tai, miệng càng nhạy bén hơn so với người bình thường! Ôi, nếu thật sự có ngày đó, tôi thật sự muốn nhìn xem Hà học trưởng lại có thể có bao nhiêu biểu hiện thần kỳ đấy?"
"Ha ha ha, chuyện đó cũng không phiền đến cô hao tâm tổn trí, Bạch học muội." Hà Hạo Hiên lạnh lùng cười nói. "Ngược lại là tiểu học muội cô, chậc chậc chậc, nhìn xem, giày Salvatore Ferragamo, túi xách GUCCI, còn có quần áo CHANEL kiểu dáng mới nhất, cách ăn mặc này, khó trách tôi nhận không ra Bạch học muội cô đấy!" d∞đ∞l∞q∞đ Hà Hạo Hiên cảm khái nói.
"Ha ha, anh ngược lại có ánh mắt nhìn đấy." Bạch Yến Linh còn chưa nói dứt lời đã bị Hà Hạo Hiên cắt ngang tiếp tục nói: "Nhìn toàn thân đều có mùi vị tiền, mùi vị đó đều xông người khác choáng luôn! Khó trách tôi nhận không ra á! Bạch học muội! Chẳng qua là ngược lại tôi rất hiếu kỳ Bạch học muội cô làm công việc gì? Sao đều là hàng hiệu? Chẳng lẽ cô may mắn trúng giải nhất sao? Hay là cô đi làm nghề kia? Nghe nói hiện nay rất nhiều sinh viên ham hư vinh đều thích đi kiếm một người giao dịch kiếm tiền đấy! Cái này cũng không hay lắm! Bạn học Bạch, làm người không thể ham hư vinh như vậy, bán đứng linh hồn và thể xác sẽ làm cho người khác khinh bỉ đấy."
Bạch Yến Linh bị lời nói đạp trúng chân đau, sắc mặt xanh mét tức giận phẫn nộ quát: "Anh, anh, anh ngậm máu phun người."
"Haizz, tôi cũng chỉ là nói một chút suy đoán mà thôi, ngược lại là bạn học Bạch, bây giờ cô biểu hiện thật sự quá giấu đầu hở đuôi rồi!" Nói xong Hà Hạo Hiên thở dài nói: "Nếu như bạn học Bạch cô không chịu nói thẳng ra đến là muốn làm gì, tôi cũng không ép, tôi còn có việc, đi trước một bước, hy vọng sau sẽ không gặp lại!" Hà Hạo Hiên nói xong quay người đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Bạch Yến Linh mặt tím tím xanh xanh đỏ đỏ đan xen, nét mặt vô cùng đặc sắc.
"Anh đứng lại đó cho tôi! Hà Hạo Hiên!" Bạch Yến Linh tức đến đỏ mặt, dùng sức dậm chân, dùng hết sức kêu gào.
Hà Hạo Hiên dừng bước, không kiên nhẫn quay đầu lại nói: "Cô lại có chuyện gì đây? Tiểu thư."
"Anh cho rằng anh so với tôi tốt đến đâu chứ? Hà Hạo Hiên! Tôi cho anh biết, tôi với anh trên căn bản chính là cùng một loại người, chỉ là mạng của anh tốt hơn tôi, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nếu đổi cho tôi ở vị trí kia, tôi cũng sẽ có thể thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn có thể tốt hơn so với anh, anh có cái gì tốt chứ, tôi khinh! Hà Hạo Hiên anh dựa vào cái gì ra vẻ cao cao tại thượng, anh có biết vì sao anh vẫn luôn không có bạn bè không? Bởi vì anh là một quái vật! Quái vật! Ha ha ha ha ha...! Anh ở trước mặt người này có một bộ mặt, ở sau người này lại có một bộ mặt khác, anh có dám lấy con người chân thật nhất đối mặt với La Tiểu Nặc không? Anh không dám đúng không? Tại sao chứ? Chờ tôi suy nghĩ đã! Đó là bởi vì anh sợ cô ta biết rõ bộ mặt thật của anh sau đó chán ghét anh! Ha ha ha...! Hà Hạo Hiên tôi cho anh biết, đã định trước đời này anh sẽ phải che che giấu giấu mà làm người, anh trăm phương ngàn kế hao hết tâm tư muốn lấy được tình yêu của La Tiểu Nặc. Không biết sau khi cô ta biết rõ anh ở sau lưng cô ta sử dụng thủ đoạn gì, khi đó sẽ có nét mặt gì đây? Tôi thật sự quá muốn biết! Ha ha ha ha! Bây giờ anh còn bị mù một mắt, anh có biết sau khi tôi biết rõ tin này đã vui vẻ thế nào không? Thật sự là trời xanh có mắt! Chẳng qua là tại sao lúc xảy ra tai nạn xe, anh không dứt khoát trực tiếp chết đi coi như là xong rồi? Còn cứu anh sống trên thế giới này làm gì? Là thế nào hả?
Tôi suy nghĩ một chút, tôi hiểu rồi, trời cao có ý định để cho tôi tới vạch trần bộ mặt thật của anh, sau đó cho anh mất đi tất cả mà chết, ha ha ha...! Ông trời à, ông đúng là đối xử quá tử tế với tôi, ha ha ha ha!" Vẻ mặt Bạch Yến Linh điên cuồng vừa cười to vừa gào thét nói.
Mặt Hà Hạo Hiên không đổi nhìn cô gái đã cuồng loạn đến điên khùng, quay đầu lại từng bước một đi đến trước mặt cô ta, dùng sức nắm lấy bả vai bởi vì cười to mà không ngừng run rẩy của cô ta, nhẹ nhàng đến gần sát lỗ tai của cô ta nói: "Cô không phải muốn biết Tiểu Nặc sau khi biết được sự thật sẽ có nét mặt gì sao? Cô đi nói đi! Đi nói đi! Nói hết những gì cô muốn ra đi! Bạch Yến Linh! Cái gì gọi là tôi với cô là một loại người, ha ha ha, cô cho rằng tôi với cô đều điên khùng giống nhau hay sao? Cô không nên khờ dại cho là tôi buông tha cô một lần sẽ bỏ qua cho cô lần thứ hai, cô còn có chiêu gì cứ dùng hết sức thử đi! Lúc đó tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với cô nữa, thế nhưng hiện tại tôi rất mong chờ xem cuối cùng cô sẽ có kết cục như thế nào ha ha ha." Hà Hạo Hiên nói xong quay người đi khỏi hẻm nhỏ, tâm trạng Bạch Yến Linh vừa mới điên cuồng bị Hà Hạo Hiên nói xong lập tức lạnh đi, trong lòng cô ta có chút sợ hãi, có phải trong lúc vô tình cô ta đã chọc đến chút chuyện không nên dây vào người hay không? Chẳng qua loại sợ hãi này chỉ giằng co trong đầu cô ta một chút, chỉ chốc lát trong mắt cô ta tất cả đều là ghen ghét và căm hận. Hà Hạo Hiên anh cho rằng một hai câu nói là có thể đuổi tôi đi mất sao? Ha ha ha! Tôi sớm không còn là người có thể bị anh uy hϊếp, ngược lại tôi muốn nhìn một chút xem anh có thể làm gì đối phó tôi! Hừ!