Chương 22: 3000 m?! Cô chạy được tôi cũng chạy được!

Edit: hochi

Bạch Yến Linh đi theo sau Hà Hạo Hiên trở lại chỗ đám người, La Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn Hà Hạo Hiên, bọn họ đi làm gì nhỉ? Ở đây mọi người e rằng đều có nghi vấn này.

Hà Hạo Hiên mang theo nụ cười trước sau như một nói với La Tiểu Nặc: “Chúng tôi vừa đi bàn bạc một chuyện“. Một chuyện? Là chuyện gì nhỉ? La Tiểu Nặc nhìn ánh mắt của Hà Hạo Hiên hỏi như vậy. Hà Hạo Hiên cười lắc lắc đầu. La Tiểu Nặc cũng đành thể thôi, cùng lắm thì về sau lại moi từ trong miệng cậu ra là được, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!

“Sao rồi? Cô suy nghĩ đến đâu rồi?” La Tiểu Nặc mỉm cười nhìn Bạch Yến Linh hỏi, nhìn kỹ lại mặc dù bây giờ Bạch Yến Linh còn đang là cô bé LOLI, nhưng vẫn nhìn ra được hình dáng sau khi lớn lên, buồn cười vậy mà mình lại không nhận ra ngay từ đầu, có thể là thời gian qua quá vui vẻ, khiến cô quên luôn người “bạn” tốt nhất của cô.

Bạch Yến Linh hậm hực nói: “Tôi muốn thi với cô“. Cô ta nhìn những người đứng xung quanh La Tiểu Nặc bên cạnh Quách Văn Văn mặt kiên định và Hà Hạo Hiên với dáng vẻ nhẹ nhàng, đối với cô gái trước mắt này, cô ta có một sự căm thù không nói ra được. Trời mới biết kể từ khi cô ta học tiểu học năm thứ ba lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vĩ thì đã có loại tim đập nhanh đến nỗi cảm giác không có cách nào hô hấp, cô ta có bao nhiêu khát vọng có thể kề bên cậu. Cô một mạch đuổi theo dấu chân Đường Vĩ, bỏ ra nhiều cố gắng như vậy mới lên được Tử Dương, hơn nữa cũng có được danh hiệu hoa hậu của trường, sự tiến triển của tình hình vẫn giống suy nghĩ của cô, vốn cũng có thể cứ như thế phát triển. Trung học, đại học, sau đó ở cùng một chỗ, cô ta tin rằng Đường Vĩ không thể nào không bị cô ta hấp dẫn bất kể hình dáng bên ngoài hay thực lực của cô ta đều xứng đôi với cậu. Nhưng, nhưng tất cả đều bị con bé bình thường giống như vịt con xấu xí kia phá hủy.

La Tiểu Nặc cô ta là cái gì? Trước năm lớp sáu cô chẳng là gì cả, nhưng tại sao cô lại như được thần linh phù hộ, nhảy một cái lập tức thành danh. Chẳng những là con gái của nhà giàu nhất, còn chen vào hàng ngũ của Tử Dương tam kiệt, đoạt đi hào quang vốn thuộc về cô ta. Còn cách die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Đường Vĩ gần như vậy. Nếu không phải do hoàn cảnh chết tiệt này..... Bạch Yến Linh căm hờn nghĩ. Rồi có một ngày tôi sẽ nhổ tận gốc người có tên là La Tiểu Nặc này, chỉ bằng cô không xứng có được tất cả, những thứ này đều là của tôi đấy, đều là của tôi......

La Tiểu Nặc không biết tại vì sao Bạch Yến Linh đi ra ngoài một lúc đã hoàn toàn đổi thái độ thành đồng ý thi với cô, e rằng việc này không thể không liên quan đến cậu bé mập. Cô nhìn cậu bé mập, cậu chỉ đứng ở phía sau cô trên mặt nở nụ cười nhìn cô, tỏ vẻ không xảy ra chuyện gì cả, cậu bé này không hề đơn giản. Mặc dù La Tiểu Nặc chỉ tuỳ tiện nhìn, nhưng cũng vẫn phát hiện điều này, trong lòng cô thầm than. Ngẩng đầu nhìn Bạch Yến Linh hỏi: “Nói đi, cô muốn thi cái gì?”

Bạch Yến Linh cúi đầu suy nghĩ một lát, trên mặt xẹt qua một tia ác độc nói: “Chúng ta sẽ thi chạy 3000 m“.

“Thi chạy 3000 m?” Người chung quanh cũng không thể không hít một hơi dài, trong lòng La Tiểu Nặc cũng cảm thấy chột dạ. Cô vốn cho rằng thi đấu gì đó nên đã tính trước, nào biết lại thi chạy 3000 m, điều này, thân hình nhỏ nhắn của cô thật đúng là không biết có chịu nổi không đây?

Mặt Bạch Yến Linh khinh miệt cười: “Sao rồi? Không phải cô nói thi cái gì cũng được sao? Bây giờ là thế nào? Sợ sao? Nếu bây giờ cô nói nhận thua, rời khỏi Tử Dương, không còn quan hệ nữa, vậy thì không còn gì bằng“.

La Tiểu Nặc bị những lời hung hăng làm cho đau nhói, cô tức giận đáp: “3000 m thì 3000 m, cô chạy được tôi cũng chạy được“.

La Tiểu Nặc còn chưa nói hết, đã bị câu nói của Quách Văn Văn cắt đứt: “Không được, Tiểu Nặc, không thể thi với cô ta! Căn cứ tư liệu của tớ điều tra, Bạch Yến Linh này lúc học tiểu học chính là cầu thủ chạy cự li dài, từ khi lên năm đầu trung học mới không tham gia thi đầu nữa mà thôi. Không thể thi với cô ta!”

Bạch Yến Linh cười lạnh lên tiếng: “Bây giờ sao rồi? Sợ rồi à, cần gì phải tìm cớ nhiều như vậy, chẳng lẽ cô cho rằng dưới tình huống bản thân là một học sinh Sơ Tam có sức khỏe hơn so với một học sinh năm đầu như tôi chiếm nhiều ưu thế hơn, điều này còn không công bằng sao? Ai, xem ra tại tôi quá ngu rồi, lại vẫn trông cậy vào những người như các người sẽ giữ lời hứa chứ?!”

La Tiểu Nặc còn chưa nói chuyện, Quách Văn Văn đã đầu tầu gương mẫu xông lên trước chỉ vào trán Bạch Yến Linh nói: “Cô nói những lời này chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao? Tiểu Nặc chỉ là đi học tương đối sớm, cũng chỉ cùng một khóa với cô, đừng cả ngày ở đó giả bộ nai tơ nữa, thật là tức chết tôi rồi“. Mắt thấy Quách Văn Văn sắp mất khống chế nổi trận lôi đình, La Tiểu Nặc vội chặn trước người Quách Văn Văn, ngửa đầu nói: “Được, thi thì thi. Lúc nào?”

Bạch Yến Linh khẽ cười nói: “Vậy thì cuối tuần này đi, 9h sáng, gặp trên sân điền kinh. Ha ha“.

“Được, không gặp không về“. La Tiểu Nặc gật đầu nói.

“Tiểu Nặc, sao cậu lại bướng bỉnh vậy?”Quách Văn Văn duỗi tay bắt được bả vai Tiểu Nặc, bộ dạng vô cùng đau đớn nói. “Đây chẳng có gì tốt đẹp, rõ ràng chính Bạch Yến Linh ở đó gây xích mích thị phi, cô ta không hề có ý hối cải, còn lớn lối như vậy, tớ thật sự là khó tin, cô ta như vậy mà đang hối cải sao, cùng lắm thì đến tai hiệu trưởng vậy, còn sợ không trị được cô ta, cậu nói có đúng không, cậu bé mập?”

Hà Hạo Hiên đi tới bên cạnh La Tiểu Nặc, vỗ vỗ bả vai của cô nói: “Đừng quá miễn cưỡng mình, chúng ta vẫn còn biện pháp“.

La Tiểu Nặc cảm động nhìn hai người bạn vẫn luôn bên cạnh mình giúp đỡ cô, hiểu được bọn họ đều đang lo lắng cho cô nên mới nói như vậy. Cô vẫn kiên định lắc đầu một cái nói: “Lần này tớ muốn dựa vào chính bản thân tớ để đánh bại cô ta hoàn toàn, khiến cho cô ta phải hoàn toàn chịu thua, các bạn chỉ cần ủng hộ tớ là đủ rồi“. Hà Hạo Hiên và Quách Văn Văn cười một tiếng, hai người chia ra mỗi người đặt một cái tay ở trên bả vai của La Tiểu Nặc, trong ánh mắt đều là tin chắc cùng ủng hộ, ba người bèn nhìn nhau cười.

Bọn họ cười đùa đi về phía phòng học, nhữngngười vây xem đã sớm tản đi, bọn họ không thấy ở sau cửa phòng học có một bóng dáng cô đơn, ánh mắt vẫn đuổi theo bọn họ. Không sai, chính là Đường Vĩ, La Tiểu Nặc, Hà Hạo Hiên, Quách Văn Văn ba người trong vô tình tự nhiên toát ra sự tín nhiệm hoàn toàn tin tưởng và ấm áp thật sâu hấp dẫn cậu ta, Đường Vĩ cảm thấy trong ba người bọn họ dường như có một loại khát vọng mà rất lâu rồi cậu không có được, đang vẫy gọi cậu, nhưng cậu lại không biết phải đến gần như thế nào.