"Cha mẹ, đừng bỏ lại Tiểu Nặc, con sợ.” Trên giường bệnh một cô gái gầy yếu, hai mắt nhắm chặt, một tiếng thét mê sảng kinh hoàng, bác sĩ thương hại đứng ở một bên, lắc đầu bất đắc dĩ, vui buồn hợp tan vốn là chuyện thường gặp ở bệnh viện, nhưng vẫn vì cô gái này gặp phải đả kích mất cha mẹ trong một đêm mà cảm thấy khó chịu. Hi vọng cô có thể mau chóng tỉnh lại. Nhưng bác sĩ cảm thấy khó hiểu chính là, sau khi cô gái bởi vì không chịu nổi đả kích mà té xỉu, bệnh viện tìm được số điện thoại của chồng cô, nhưng từ đầu đến cuối không có ai nghe.
Qua hơn nửa ngày sau, rốt cuộc La Tiểu Nặc cũng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn trần nhà trắng như tuyết của bệnh viện, “Đây là? Bệnh viện? Cha mẹ, tai nạn xe cộ, qua đời.” Vài hình ảnh thoáng hiện trong đầu cô, dđ.lqđ một nỗi bi thương lớn từ trong đáy lòng trào ra, rốt cuộc cô không chịu đựng nổi khóc thành tiếng. La Tiểu Nặc muốn gọi điện thoại cho Đường Vĩ, nhưng điện thoại trước sau không có ai nghe, cô quệt mạnh nước mắt, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, sau giữa trưa ánh mặt trời sau lưng cô kéo ra bóng râm thật dài.
Không có ai biết mấy ngày nay La Tiểu Nặc làm thế nào đối mặt, cô giống như trong một đêm trưởng thành rất nhiều, sau khi xử lý xong hậu sự của cha mẹ, La Tiểu Nặc một mình ôm di ảnh cha mẹ ngồi ở trong căn phòng vắng vẻ, cô cảm thấy mình mệt muốn chết, nhưng cô không dám nhắm mắt lại ngủ, bởi vì cô vừa nhắm mắt thì giống như thấy dáng vẻ cha mẹ vẫn còn ở bên cạnh mình nói chuyện, cứ như vậy quen thuộc thân thiết rồi lại cách xa không với tới.
La Tiểu Nặc bỗng rất muốn trở về thăm nhà cha mẹ cô một chút, đúng, nơi đó còn có hơi thở của họ. La Tiểu Nặc nghĩ tới lập tức đứng dậy đón xe chạy thẳng đến nhà cha mẹ.
La Tiểu Nặc xuống xe đứng ở bên ngoài căn nhà hồi lâu, đây là nơi từ nhỏ cô đã lớn lên, nơi này cô có rất nhiều ký ức tốt dđ.lqđ đẹp, có người hiểu cô từ nhỏ đến lớn người yêu thương cô nhất, bây giờ phòng vẫn là phòng trước kia, nhưng người cũng đã không còn, La Tiểu Nặc không nhịn được hốc mắt lại đỏ. Cô bước từng bước một chậm rãi đi vào trong nhà.
Đi đến ngoài cửa lại nghe được bên trong nhà truyền đến tiếng động, là ai? La Tiểu Nặc có loại dự cảm chẳng lành, dán lỗ tai gần cửa cẩn thận nghe.
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Vĩ, mạnh lên, ừ.” Chỉ nghe bên trong cửa truyền đến tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ của cô gái cùng với tiếng thở thô suyễn của đàn ông. Mặt La Tiểu Nặc vốn không có huyết sắc quét một cái trở nên trắng bệch, điều này không còn nghi ngờ chút nào là âm thanh nam nữ vui sướиɠ, thế nhưng lúc này là ai ở bên trong đây? Mà hai âm thanh này tại sao lại quen thuộc như vậy? Trong lòng La Tiểu Nặc trào dâng lên một trận cuồng phong.
Qua hồi lâu, bên trong mới yên tĩnh lại, La Tiểu Nặc bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, cô không dám tùy tiện đi vào, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm phải tìm hiểu ngọn ngành.
"Vĩ, chúng ta ở trong này có sợ hay không. . . . . . ?"
"Sợ cái gì, bé cưng. Hai ông bà già đó mấy ngày trước bị anh lừa gạt đến chỗ La Tiểu Nặc, đoán chừng cũng không trở lại nhanh như vậy.”
"Nhưng mà, Tiểu Nặc có thể phát hiện ra chúng ta không. . . . . . ?"
"Ha ha, em bây giờ ngược lại thấy sợ rồi sao? Nhớ ngày đó ôm ấp yêu thương đối với anh, tiểu yêu tinh tìm mọi cách quyến rũ là ai hả?"
Lại một tràng tiếng cười duyên của cô gái: “Vĩ, vậy lúc dđ.lqđ nào thì anh mới nghênh đón người ta vào cửa đây, loại lén lén lút lút này với người ta quá đủ rồi.” Cô gái gắt giọng.
"Đừng nóng vội, bé cưng Tiểu Linh của anh, hiện giờ nửa số gia sản nhà họ La cũng đã đổi thành tên của anh, đến lúc đó sắp đặt bẫy cho con ngốc La Tiểu Nặc đó, bảo đảm cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn chuyển tài sản còn dư lại sang tên anh, đến lúc đó em hãy chờ làm thiếu phu nhân nhà họ Đường đi.”
Bên trong nhà lại truyền tới tiếng kêu mềm mại của cô gái cùng tiếng thở dốc của đàn ông, một mảnh xuân tình vô tận, bên ngoài lại như rơi xuống hầm băng, lạnh thấu tim.
La Tiểu Nặc không cách nào tưởng tượng bên trong nhà là người miệng suốt ngày nói muốn chiếm đoạt tài sản và người phụ nữ lẫn người đàn ông kia chính là người đàn ông luôn luôn bên cạnh mình đối với mình che chở thêm ấm áp. Cũng không cách nào tưởng tượng, giọng phụ nữ nũng nịu kia lại phát ra từ trong miệng người mình coi là bạn tốt nhất. Ai có thể nói cho cô biết, tất cả đây là vì sao hả?
La Tiểu Nặc chợt nhích ra khỏi cánh cửa, dốc sức lấy tay lau lỗ tai và mặt của mình, cô cảm thấy mình thật bẩn, toàn thân đều rất bẩn, nước, muốn tìm chút nước để tắm một cái cho sạch, cô mất hồn đứng dậy, mờ mịt nhìn bốn phía, đúng, bên kia hình như có nước, cô chạy về phía đường cái đối diện, "Két. . . . . .” Trên đường để lại một vết phanh xe khẩn cấp và một vũng máu.