Chương 16

Trong rạp chiếu phim tư nhân tối đen, hai người một mèo, mỗi người ôm một ý nghĩ riêng xem phim kinh dị.

Khương Tử Mặc thực ra không hề tập trung xem phim, bản thân hắn ta cũng không phải thật sự yêu thích thể loại phim này, chọn phim này chỉ là muốn mượn cơ hội để Tư Quân Đạc an ủi mình. Nhưng mà Tư Quân Đạc hiện tại tâm tư rõ ràng nằm ở trên người con mèo trong l*иg ngực hắn kia. Khương Tử Mặc thấy bộ phim đã chiếu quá nửa, nghĩ bản thân dù sao cũng phải làm chút gì đó, nếu không chẳng phải là lãng phí vô ích cơ hội lần này sao?

Hắn ta đang cân nhắc xem có nên giả bộ bị dọa sợ, nhân cơ hội tới gần Tư Quân Đạc hay không, ngay giây sau liền nghe thấy tiếng mèo gào lên thảm thiết. Khương Tử Mặc quay đầu, chỉ thấy mèo quất ban nãy vẫn còn thập phần khí thế run run bộ râu ngồi ở trên đùi Tư Quân Đạc, lúc này lại đang ủ rũ chui đầu vào trong l*иg ngực Tư Quân Đạc, đầu mèo dán chặt vào bụng hắn, thoạt nhìn hình như đang run lẩy bẩy.

Ôn Minh Dịch đúng là đang run lẩy bẩy, ôi má ơi, vừa rồi cũng quá dọa người rồi! Bộ phim kinh dị này quả nhiên có chút lợi hại, chẳng trách thời gian trước danh tiếng không tệ, dọa chết cậu rồi! Cậu dựa vào Tư Quân Đạc, móng vuốt cũng bấu chặt trên cánh tay của hắn, muốn hỏi anh cậu xem đoạn phim kia đã qua chưa? Nếu chưa qua thì cậu cũng không dám xem tiếp.

Tư Quân Đạc không ngờ nhóc con này lớn vậy rồi mà vẫn còn bị phim kinh dị dọa sợ, nhất thời vừa có chút buồn cười, lại vừa cảm thấy mèo quất đang bấu chặt lấy mình không buông có chút đáng yêu, vì vậy vuốt vuốt lông cậu, nhẹ giọng nói, “Thật sự không nhìn ra, lá gan nhỏ như vậy.”

Ai lá gan nhỏ! Ôn Minh Dịch bất mãn “meo” một tiếng, lá gan của cậu rất lớn nhá! Chẳng qua bộ phim này quá khủng bố, không thể trách cậu được, là bộ phim kinh dị này ‘động thủ’ trước! Hơn nữa cậu bây giờ là một con mèo! Mèo không phải là loài động vật rất dễ bị hù dọa sao?! Ôn Minh Dịch thở phì phò run run râu của mình, nhấc lên móng vuốt đập hắn một cái xem như cảnh cáo.

Vì vậy, nguyên một bộ phim, mỗi lần Khương Tử Mặc muốn giả bộ bị dọa sợ, đều bị Ôn Minh Dịch giành trước một bước. Thật vật vả mới có một lần hắn ta thật sự bị dọa sợ, vừa mới dựa gần vào Tư Quân Đạc, liền cảm thấy mình đυ.ng phải một vật thể mềm mại —– Ôn Minh Dịch bấu ở trên vai Tư Quân Đạc, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn ta, thậm chí còn vung lên một móng vuốt.

Khương Tử Mặc: …

Khương Tử Mặc trong chớp mắt ấy, quên mất bản thân đang ở trong trạng thái bị dọa sợ.

Một buổi xem phim bị mèo không ngừng quấy rối như thế, Khương Tử Mặc và Tư Quân Đạc hoàn toàn không nói được với nhau câu nào. Ôn Minh Dịch trái lại nằm nhoài trong l*иg ngực Tư Quân Đạc, chỉ cảm thấy bản thân quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Bộ phim kinh dị thì thử thách khả năng chịu đựng của tâm lý, Khương Tử Mặc thì thử thách trình độ nhanh nhẹn của thân thể, cậu chỉ là một con mèo quất vừa mới ‘ra đời’ mà thôi, có cần chơi khó nhau như vậy không!

Xem xong phim, đã hơn 11 giờ, lúc này không dễ gọi xe, Khương Tử Mặc chủ động nhờ Tư Quân Đạc đưa hắn ta về nhà, Tư Quân Đạc cũng không từ chối. Ôn Minh Dịch lập tức lên dây cót tinh thần, ngay khi Tư Quân Đạc vừa mở cửa xe, cậu nhún chân một cái nhảy ra khỏi l*иg ngực của hắn, vững vàng đáp xuống trên ghế phó lái.

Khương Tử Mặc mở cửa xe chỗ ghế phó lái, liền thấy mèo quất cùng bản thân đối nghịch cả đêm đang ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt dường như còn mang theo đắc ý và xem thường.

Tư Quân Đạc chú ý đến bọn họ bên này, nói với Khương Tử Mặc, “Cậu ngồi phía sau đi.”

“Anh quá chiều con mèo này rồi.” Khương Tử Mặc bất mãn dựa vào cửa xe, “Nó chỉ là một con mèo, còn muốn độc chiếm một chỗ ngồi à.”

Tư Quân Đạc không nói gì, Ôn Minh Dịch lại hừ một tiếng, đắc ý dào dạt ngẩng cao cái đầu nhỏ của mình, đương nhiên! Anh trai tôi mà, không chiều tôi chẳng lẽ đi chiều anh hả? Hết hi vọng đi! Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi chính là người mà anh ấy yêu thương nhất! Không tới phiên đóa hắc tâm liên như anh!

Ôn Minh Dịch dịch người về phía sau, dựa lưng vào ghế, đoan đoan chính chính ngồi đó, không để cho Khương Tử Mặc có bất cứ cơ hội nào chen vào.

Khương Tử Mặc thấy vậy, đành phải mở cửa xe phía sau, ngồi vào.

Tư Quân Đạc khởi động xe, định đưa Khương Tử Mặc về nhà trước. Dọc đường đi, Khương Tử Mặc rốt cuộc cũng tìm được đề tài, cùng Tư Quân Đạc câu được câu mất trò chuyện. Bởi vì Tư Quân Đạc đang lái xe, Ôn Minh Dịch cũng không dám náo loạn ầm ĩ, chỉ thỉnh thoảng kêu “meo meo” vài tiếng, mạnh mẽ nhắc nhở Tư Quân Đạc là cậu còn ở đây đấy, đừng có mà quên lời hứa với cậu.

Tư Quân Đạc đưa người đến cổng tiểu khu, nhẹ giọng nói, “Tới rồi.”

“Cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm.” Khương Tử Mặc cười nói.

“Không cần.” Tư Quân Đạc nói, “Từ ngày mai trở đi tôi sẽ rất bận, cậu có việc gì thì có thể tìm tổ trưởng của cậu hoặc Văn Bác, đừng tới tìm tôi.”

Bàn tay đang mở cửa xe của Khương Tử Mặc khựng lại, đây là lần thứ hai Tư Quân Đạc nói như vậy, hắn ta khó hiểu nhìn về phía Tư Quân Đạc, “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Tư Quân Đạc bình tĩnh đáp, “Không có gì, chỉ là bận mà thôi.”

“Vì Ôn Minh Dịch đúng không?” Khương Tử Mặt nhìn sườn mặt của hắn, trầm giọng hỏi, “Có phải bởi vì cậu ta không thích em, cho nên không muốn anh qua lại với em.”

Tuy rằng hắn dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là câu trần thuật.

Ôn Minh Dịch nghe thế giật giật tai mèo, trong lòng thầm nghĩ anh nói đúng rồi đấy, là bởi vì tôi không muốn đấy.

“Không liên quan tới em ấy.” Tư Quân Đạc vươn tay sờ sờ mèo nhỏ ngồi ở ghế phó lái, ngữ điệu nhẹ nhàng lại nói ra một câu khiến Ôn Minh Dịch và Khương Tử Mặc đều giật nảy mình, “Cậu thích tôi nhỉ?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, trước sau như một không chút gợn song, “Hoặc là đối với tôi có chút cảm tình?”

Khương Tử Mặc vô thức túm lấy quần mình, khẩn trương nói, “Đương… đương nhiên không phải, sao anh lại có suy nghĩ này, chúng ta là bạn bè mà.”

Tư Quân Đạc quay đầu nhìn hắn ta một cái, khẽ cười, nói, “Khương Tử Mặc, cậu và tôi không phù hợp, cho nên, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Khương Tử Mặc khó hiểu, “Em cảm thấy chúng ta ở chung rất vui vẻ, không phải sao?”

Sao lại không phù hợp? Bọn họ rõ ràng rất phù hợp. Trước kia bọn họ rõ ràng rất hợp nhau mà.

Khương Tử Mặc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, khi ấy hắn ta đang trong thời gian làm thêm, Tư Quân Đạc thuê trọn khách sạn mà hắn ta đang làm thêm còn chuẩn bị cả một chiếc bánh gato rất lớn để tổ chức tiệc sinh nhật cho Ôn Minh Dịch. Hắn ôn nhu như thế, nhưng Ôn Minh Dịch lại không thèm nhìn đến, không chỉ vươn tay đẩy đổ bánh gato, còn châm chọc khıêυ khí©h nói, “Sinh nhật của tôi liên quan quái gì tới anh? Sao anh lại nhiều chuyện thế hả, tôi vừa nhìn thấy anh liền không còn tâm tình gì hết!”

Ôn Minh Dịch phát cáu xong, trực tiếp đi vào trong thang máy rời đi, chỉ để lại một mình Tư Quân Đạc cô độc đứng ở bên cạnh bàn.

Hắn ta nhìn bóng lưng thẳng tắp cô độc của Tư Quân Đạc cách đó không xa, chỉ cảm thấy nếu như có người đối với mình quan tâm như vậy thì thật tốt, thế là hắn ta đi đến, yên lặng quét dọn bánh gato trên sàn nhà.

Ngày hôm đó Tư Quân Đạc uống rất nhiều rượu, uống đến cuối cùng, dường như có chút say, thời điểm đứng lên, bước chân có chút lảo đảo. Khương Tử Mặc không nhịn được vươn tay đỡ hắn một cái, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cậu ta không quý trọng, là cậu ta thiệt thòi, không phải là lỗi của anh.”

Tư Quân Đạc nghe thế liếc hắn ta một cái, rất lâu sau mới đáp lại, “Không phải như vậy.”

Khương Tử Mặc không rõ vì sao hắn lại nói như thế, nhưng mà ngay sau đó Khương Tử Mặc lại một lần nữa gặp được Tư Quân Đạc ở trường học, hắn ta lúc này mới phát hiện hóa ra hai người bọn họ học chung một trường đại học, chẳng qua Tư Quân Đạc đã tốt nghiệp được vài năm rồi. Về sau, hai người có thêm cơ hội tiếp xúc, qua lại vài lần cũng dần trở nên quen thuộc, càng quen thuộc thì Khương Tử Mặc lại càng thích Tư Quân Đạc, cũng càng chán ghét Ôn Minh Dịch. Hắn ta vốn cho rằng, bọn họ cho dù không phải là người yêu, cũng có thể vẫn luôn là bạn bè, thật sự không ngờ tới, hiện tại ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ được.

Tư Quân Đạc thấy người ngồi ở hàng ghế phía sau tay chân luống cuống, thoạt nhìn có chút đáng thương, ánh mắt hướng về phía mình không tự chủ mang theo vài phần khao khát. Loại ánh mắt này, thật sự khiến người ta mềm lòng.

Hắn nhớ tới khi Khương Tử Mặc đội mưa đưa ô cho mình; nhớ tới khi Khương Tử Mặc đặc biệt vì mình mà học cách làm bánh gato; cũng nhớ tới khi Khương Tử Mặc chờ đúng đến 0 giờ để nói với hắn rằng: “Chúc mừng năm mới, hi vọng qua năm mới anh sẽ luôn vui vẻ khỏe mạnh.”

Tư Quân Đạc thầm thở dài trong lòng, nói một cách công bằng, hắn không ghét Khương Tử Mặc, mặc dù có đôi lúc người này sẽ làm ra vài chuyện hắn không quá thích, nhưng tổng thể mà nói, hắn không hề ghét cái người tên là Khương Tử Mặc này. Nếu không phải Ôn Minh Dịch đối với hắn ta bài xích như vậy, nếu không phải mình hiện tại vẫn chưa đối với Khương Tử Mặc sinh ra tình cảm dư thừa, hắn có lẽ, cũng sẽ không nói ra những lời này.

Dù sao cũng làm bạn hơn một năm, ở trong khoảng thời gian Ôn Minh Dịch không ngừng công kích mình bằng những lời nói cay độc, khiến hắn hoang mang bực bội, không biết nên giải quyết từ đâu kia, Khương Tử Mặc cũng từng mang đến cho hắn cảm giác an bình cùng bình tĩnh.

Chỉ tiếc là, Ôn Minh Dịch đối với Khương Tử Mặc bài xích quá mức rõ ràng.

Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn việc Ôn Minh Dịch ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, chỉ cần Ôn Minh Dịch chịu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, an toàn vững vàng tiêu sái trưởng thành, vậy thì, những thứ khác hắn đều có thể từ bỏ. Cho nên người mà Ôn Minh Dịch kịch liệt bài xích, hắn sẽ không giữ lại bên người.

“Xuống xe.” Hắn mở miệng, “Cậu về nhà đi.”

Khương Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hắn, bi thương trong mắt chậm rãi lan tràn, “Anh không thể làm như thế, Quân Đạc, anh không thể vì Ôn Minh Dịch mà làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ của mình, anh quan tâm cậu ta, nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta căn bản không hề quan tâm anh! Anh đã quên trước kia cậu ta đối xử với anh thế nào rồi hả? Người ích kỷ tùy hứng làm càn như cậu ta, căn bản không đáng để anh đối tốt như vậy!”

Hắn ta vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng mèo kêu sắc bén, Khương Tử Mặc ngẩng đầu, liền thấy mèo quất mới vừa rồi còn ngồi ở ghế phó lái không biết từ bao giờ đã nhảy lên lưng ghế, bốn mắt nhìn nhau, con mèo kia trực tiếp nhào về phía hắn ta, một móng vuốt đánh tới trên mặt hắn ta.

Khương Tử Mặc kinh sợ, Ôn Minh Dịch đánh xong liền bỏ chạy, một lần nữa trở về trên lưng ghế, hung ác nhìn chằm chằm vào hắn ta, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích lần hai! Cậu run run bộ râu trắng, cái mũi hồng nhạt thở phì phì, cả khuôn mặt mèo tràn đầy phẫn nộ, rác rưởi! Con mẹ nó mày còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện trước kia! Nếu không phải vì để nhân vật chính là mày ‘trèo lên cao’, tao sẽ cùng anh tao phản nghịch ba năm à! Chiếm chỗ tốt còn muốn DISS(*)tao, thứ không biết xấu hổ! Xem ông đây có cào chết mày hay không!

(*) DISS: dùng lời nói để công kích một ai đó.

Khương Tử Mặc lúc này cũng từ trong sự khϊếp sợ bởi vì bị mèo đánh lấy lại tinh thần, không tự chủ sờ sờ mặt, may mắn, không bị chảy máu. Tư Quân Đạc vươn tay đem mèo quất từ trên lưng ghế ôm xuống, Ôn Minh Dịch gương nanh múa vuốt muốn tránh thoát, lại bị Tư Quân Đạc đè lại, “Ngoan.” Ôn Minh Dịch lúc này mới chịu dừng lại không làm loạn nữa, chỉ là một đôi mắt mèo vẫn nhìn chằm chằm Khương Tử Mặc không buông tha.

Khương Tử Mặc bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, hắn ta không rõ vì sao một con mèo có thể hung ác đến thế, còn là đối với mình, rõ ràng duyên động vật (*) của hắn ta vẫn luôn rất tốt.

(*) duyên động vật: chỉ mức độ tình cảm của động vật đối với một người. Người có “duyên động vật” tốt thì thường sẽ được động vật quấn quýt, yêu thích, ỷ lại; mà người có “duyên động vật” không tốt thì sẽ bị động vật xa lánh, không tới gần, tệ hơn nữa là có thể bị động vật đột nhiên tấn công dù không hề làm hại gì tới chúng.

“Cậu không sao chứ?” Tư Quân Đạc hỏi hắn ta, “Tôi thấy không bị chảy máu, cũng không có vết cào, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Tư Quân Đạc lúc nói những lời này mới nhớ ra, Ôn Minh Dịch vẫn chưa tiêm vắc-xin, cũng không biết với tình trạng này của cậu thì có cần tiêm vắc-xin không, nếu có thì tiêm vắc-xin cho động vật hay là tiêm vắc-xin cho người, dù sao cũng không thể ban ngày tiêm vắc-xin cho người, sau 9 giờ tối lại tiêm vắc-xin cho động vật.

“Không sao.” Khương Tử Mặc đáp, “Chỉ là con mèo này của anh hình như rất không thích em.”

Tư Quân Đạc cười cười, không tiếp tục đề tài này, lập lại một lần nữa, “Cậu xuống xe đi.”

“Những lời vừa rồi em nói với anh…”

Hắn ta còn chưa nói xong, Ôn Minh Dịch lại bắt đầu ầm ĩ, giãy dụa muốn tặng cho cái tên thích châm ngòi ly gián (*) trước mặt này thêm một móng vuốt, để hắn ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói! Nhưng mà cậu còn chưa kịp hành động, đã nghe thấy Tư Quân Đạc mở miệng, “Khương Tử Mặc, chuyện giữa tôi và Minh Minh, không cần những người khác hao tâm tổn trí, đây không phải chuyện cậu nên quan tâm.”

(*) châm ngòi ly gián: được sử dụng để chỉ hành động đặt điều, nói xấu sau lưng người khác với mục đích gây xích mích, hãm hại.

“Em là vì muốn tốt cho anh!”

“Tôi không cần.” Tư Quân Đạc lạnh lùng nói.

Chẳng qua khác với ngữ khí cứng rắn lạnh băng, khi hắn vuốt ve mèo quất trong l*иg ngực, động tác lại rất ôn nhu, “Tôi nhìn em ấy từ nhỏ lớn lên, nếu em ấy trưởng thành có vấn đề, vậy thì người đáng bị trách cứ nhất không phải là em ấy, mà là tôi. Đồng dạng, em ấy phạm sai lầm, tôi sẽ dạy bảo em ấy, nhưng cũng chỉ có tôi được phép dạy bảo em ấy, những người khác không có tư cách này, cũng không có quyền lợi này.”

Khương Tử Mặc sửng sốt, Ôn Minh Dịch cũng sửng sốt, nhịn không được quay đầu lại nhìn Tư Quân Đạc. Tư Quân Đạc ôn nhu chọc chọc cái mũi nhỏ của cậu, khẽ nói, “Cho nên, chuyện trước kia, tôi không trách em ấy. Chỉ cần em ấy về sau ngoan ngoãn, không chọc giận tôi nữa là được.”

Ôn Minh Dịch nhìn thấy ôn nhu trong mắt hắn, kìm lòng không được vươn ra lưỡi mèo, liếʍ liếʍ ngón tay của anh cậu. Tư Quân Đạc có chút giật mình, trong đôi mắt nhìn cậu lộ ra một tia vui sướиɠ cùng ý cười. Ôn Minh Dịch hậu tri hậu giác (*) nhận ra mình vừa cái làm gì, toàn thân mèo hóa đá!

(*) hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Cậu vừa làm cái gì vậy???!!!

Phì phì phì! Việc này nhất định không phải là do cậu làm! Đều là do thân thể mèo quất chết tiệt này! Quá tùy tiện rồi! Vậy mà! Lại liếʍ ngón tay của người khác! Mèo quất đáng chết! Để lòi ra tập tính (*) ở bẩn!

(*) tập tính: hay tập tính động vật là một khái niệm phức tạp, có thể hiểu là chuỗi những phản ứng của động vật trả lời kí©h thí©ɧ từ môi trường bên trong hoặc bên ngoài cơ thể. Ở dạng đơn giản nhất, tập tính có thể là một chuỗi sự co cơ, được thực hiện khi có những kí©h thí©ɧ, như là trong trường hợp của một phản xạ. Ở một thái cực khác, tập tính được tìm thấy những hoạt động vô cùng phức tạp, như một số loài chim di cư từ bên này sang bên kia bán cầu (tập tính di cư). Tập tính bao gồm tất cả các loại hoạt động mà động vật thực hiện như sự di chuyển, chải lông, sinh sản, chăm sóc con non, truyền thông (kêu, hót)…

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Minh Minh: Mèo quất thật sự quá tùy tiện!

Mèo quất:??? Meo meo meo???