Chương 33: Họ làm tổn thương Omega của tôi.

Lần này đến lượt Lục Ứng Hoài cảm kích vô cùng, nếu Giang Đường không đồng ý, hắn đã sẵn sàng cầu xin cậu chấp nhận sự chăm sóc của mình.

Chẳng bao lâu sau, Phương Mộ mở cửa bước vào, một tay xách một chồng hộp cơm tinh xảo, tay còn lại ôm con gấu bông mà Giang Đường đã mua.

Trợ lý Phương nổi tiếng với hiệu suất làm việc cao, anh ra ngoài lần này liền tìm người giặt sạch và sấy khô con gấu sau đó tiện thể mua luôn cơm mang về.

"Đưa cho tôi." Lục Ứng Hoài đưa tay đón lấy con gấu đặt nó bên cạnh mình.

Giang Đường vô thức cắn môi dưới, mắt nhìn chằm chằm vào con gấu. Con gấu bông màu hồng ngốc nghếch chẳng hợp chút nào với căn biệt thự trang nhã, tông màu đen trắng xám lạnh lẽo này, nó càng thêm lạc lõng khi xuất hiện bên cạnh Lục Ứng Hoài.

"Đừng cắn." Lục Ứng Hoài nhéo nhẹ vào má Giang Đường vốn chẳng có mấy thịt, trong lòng nghĩ thầm nhóc này thật không biết đau: "Chảy máu rồi."

Cậu bé trông rất ngoan ngoãn nhưng chiếc răng nanh nhỏ thì lại khá sắc.

Hắn đổi tư thế, ngay trước mặt Phương Mộ– một cái bóng đèn quá khổ – cúi đầu hôn đi vết máu trên môi Giang Đường.

Lục Ứng Hoài từ bé đến giờ chưa từng cảm thấy đau lòng vì ai. Những người hắn từng cứu hầu hết đều là Omega và những đứa trẻ chưa phân hóa, đôi khi họ bị thương nặng nhưng Lục Ứng Hoài hoàn toàn không để tâm.

Trước đây Thời Phi Thừa từng hỏi hắn: "Cậu đã cứu nhiều người như vậy, trong số đó có không ít Omega xinh đẹp chẳng lẽ không có ai khiến cậu cảm thấy đau lòng?"

Có những Omega khi bị thương, với vẻ yếu ớt đáng thương đó, ngay cả người xa lạ cũng sẽ động lòng.

Khi ấy Lục Ứng Hoài đã trả lời thế nào? Hắn nói: "Trong mắt tôi, họ chẳng khác gì cậu."

Ý là hắn không có hứng thú cũng không có cảm giác gì, bị thương hay không trong mắt hắn cũng như nhau.

Nhưng mấy ngày gần đây, hắn chỉ toàn suy nghĩ làm sao để đối xử dịu dàng với Omega của mình. Đối với Giang Đường, Lục Ứng Hoài không chỉ có hứng thú và cảm giác, không chỉ đau lòng mà còn muốn làm nhiều điều ngốc nghếch với cậu.

Lục Ứng Hoài bưng hộp cơm, kéo Giang Đường vào lòng, một tay khuấy cháo bằng thìa, hỏi: "Quà đã gửi đến nhà họ Giang chưa?"

"Đã cho người mang đi rồi." Phương Mộ đáp.

Giang Đường muốn hỏi nhưng nghĩ lại thấy mình có lẽ không có đủ tư cách.

Tất nhiên Lục Ứng Hoài nhìn thấu tâm tư của cậu, hắn đau lòng đến mức không chịu nổi. Đừng nói là Giang Đường muốn biết, dù cậu không hỏi, hắn cũng sẵn sàng báo cáo ngay: " Anh đã cho người chuẩn bị thêm một phần quà cho Giang Chi Đào."

"Em có thể tự mình tặng cô ấy một món quà khác, anh Lục không cần phải tốn kém đâu."

Lục Ứng Hoài thổi nguội cháo rồi đưa đến bên môi Giang Đường, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu: "Uống cháo đi."

"Em có thể tự làm được mà..."

Thìa cháo vẫn kề sát môi, Lục Ứng Hoài tỏ rõ thái độ nếu cậu không uống thì hắn sẽ giữ như vậy mãi: "Ngoan nào, bây giờ em không tiện, cứ xem như đây là lời cảm ơn anh vì món quà em đã tặng."

"Nhưng mà đó không phải là..."

"Đường Đường không muốn tặng quà cho anh?" Hắn biết Giang Đường không có ý đó nhưng vẫn làm ra vẻ nếu cậu dám nói là không, hắn sẽ lập tức giận dỗi.

"Không phải, món đó rẻ quá."

Chưa tới ba trăm tệ, Giang Đường nghĩ mãi vẫn thấy món quà rẻ tiền như vậy không xứng với Lục Ứng Hoài.

Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ về chiếc đồng hồ kia, lần này bị thương cậu lại phải nghỉ làm mấy ngày nên không kiếm được tiền.

Nhưng rồi nghĩ lại, Lục tiên sinh nói những ngày này sẽ ở bên chăm sóc cậu không rời nửa bước, tâm trạng Giang Đường lại khá hơn.

"Món quà em tặng anh là vô giá." Lục Ứng Hoài chăm chú nhìn vào mắt Giang Đường, nghiêm túc nói: "Anh rất thích."

Kiếp trước, vào đêm Giang Đường qua đời, Lục Ứng Hoài mới biết cậu đã tặng hắn rất nhiều món quà. Chúng bị lẫn trong đống quà mà người khác tặng, hắn hoàn toàn không hay biết, Giang Đường cũng chưa bao giờ nhắc đến.

Lúc đó, liệu Giang Đường có mong hắn sẽ nhận ra món quà của cậu, có chờ đợi phản hồi từ hắn không?

Chắc chắn là có.

Đêm ấy, Lục Ứng Hoài tìm thấy một dòng trạng thái trên điện thoại của Giang Đường, ghi rằng: "Món quà sinh nhật tặng ngài L, anh ấy nói rất thích."

Hắn từng nghĩ Giang Đường ghét mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được quà từ cậu. Cậu bé với tấm chân tình dâng hiến bằng cả hai tay, không nhận được hồi đáp, chỉ còn cách tự vẽ ra giấc mơ để tự lừa dối bản thân.

Lục Ứng Hoài chưa bao giờ biết đến cảm giác đau lòng là thế nào, nhưng đêm đó, lần đầu tiên trong đời hắn khóc không thành tiếng.

Nhìn Giang Đường uống hết cháo, hắn mới nói tiếp: "Không tính là tốn kém, không phải thứ gì đắt giá. À, mà cậu tặng gì?"

"… Mấy bộ đề kiểm tra dành cho trẻ nhỏ, mười tệ một bộ."

Hắn nói không tốn kém, thật sự không phải đang khách sáo với Giang Đường.

Lục Ứng Hoài cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Chỉ cần mua mấy thứ hai ba tệ ở mấy sạp ven đường cũng được rồi. Trẻ con thôi, đáng gì mà mười tệ."

Phương Mộ: “…”

Giang Đường: "..."

Giang Chi Đào là em gái của Giang Đường nếu không xảy ra chuyện hôm nay, Lục Ứng Hoài chắc chắn sẽ tặng một món quà đắt tiền. Nhưng giờ đây, hắn bình đẳng mà căm ghét tất cả những người trong nhà họ Giang, trừ Giang Đường.

Chiếc điện thoại để một bên lại vang lên lần nữa. Lục Ứng Hoài ôm Giang Đường bằng một tay, liếc nhìn màn hình hiển thị, trầm giọng: "Hội trưởng."

Giang Đường thoáng thấy tên trên màn hình là Cố Kinh Mặc, theo trực giác của cậu đó là một Omega.

"Cậu đang bận gì? Cậu nên biết rõ quy tắc của liên minh. Là đội trưởng, cậu không được tự tiện mất liên lạc." Một giọng nói lạnh lùng của người trẻ tuổi vang lên: "Vụ việc thông qua tin tức tố cáo buộc cậu đã dùng thực thể của pheromone làm người bị thương, họ đã kiện lên liên minh."

Lục Ứng Hoài dùng tay kia làm ấm đầu ngón tay Giang Đường, giọng điệu hờ hững: "Có ai chết không? Nếu có, tôi chấp nhận bị xử lý."

"Cậu không có gì để giải thích?" Giọng Cố Kinh Mặc không có chút dao động, dường như anh ta chẳng hề quan tâm đến chuyện này, chỉ hỏi theo bổn phận.

"Không có."

"Cậu không phải người vô cớ đánh người."

"Họ làm tổn thương Omega của tôi."

Giọng nói của Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng có chút cảm xúc: "Omega? Của cậu? Người dưới của tôi nói cậu rời nhiệm vụ giữa chừng cũng là vì Omega này?"

"Phải."

"Đứa trẻ nhà họ Giang kia vừa mới qua khỏi nguy hiểm, họ yêu cầu cậu dù thế nào cũng phải cho họ một lời giải thích."

"Được thôi, ngày mai tôi sẽ gửi cho họ bản kiểm điểm bằng văn bản." Giọng Lục Ứng Hoài lạnh lẽo hơn: "Như vậy được chưa?"

"Cậu không phải người sẽ vì một Omega mà gây chuyện với người khác, Lục Ứng Hoài, cậu…"

"Tôi là người như thế." Lục Ứng Hoài không kiên nhẫn ngắt lời.

"Cái gì?"

"Tôi nói đúng, tôi sẽ vì Omega của mình mà ra tay đánh người." Lục Ứng Hoài nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay ôm lấy Giang Đường: "Và nếu cần thiết, tôi còn khiến họ biến mất mãi mãi."

"Cậu!"

"Lời phạt tôi chấp nhận, bản kiểm điểm tôi sẽ làm và lời giải thích mà họ yêu cầu tôi cũng sẽ đưa ra." Lục Ứng Hoài cảm nhận được ánh mắt của Giang Đường, hắn cúi xuống nhìn cậu một cách dịu dàng để trấn an, cánh tay vòng qua ôm, vỗ nhẹ vào tay cậu: "Đã muộn rồi, chúng tôi cần nghỉ ngơi."

Nói xong, hắn cúp máy ngay lập tức.

"Lục tiên sinh..." Giang Đường dù có chậm chạp đến đâu cũng không thể không nghe ra được điều gì đã xảy ra, cậu cau mày: "Anh trai em..."

"Cậu ta cũng xứng đáng gọi là anh trai của em?"

Giọng nói của Lục Ứng Hoài trở nên nhẹ nhàng hơn: "Mệt không? Để anh bế em đi ngủ nhé?"

Cứ như thể cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là một đoạn hội thoại không quan trọng.

"Lục tiên sinh, xin lỗi, là em đã gây phiền phức cho anh."

Giang Đường cảm thấy mình đúng là một kẻ chuyên gây rắc rối.

Lục Ứng Hoài đầy thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của Giang Đường. Nếu hắn không kịp đến, Giang Đường có lẽ sẽ chỉ nói với hắn cậu bị thương do bất cẩn, dù thực sự là cậu đã bị người khác bắt nạt. Rõ ràng lỗi là ở hắn khi không bảo vệ tốt cho cậu mới để Giang Đường bị thương như vậy.

Lục Ứng Hoài nắm cằm Giang Đường, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Giang Tử Ngang không bị thương nặng như vậy đâu. Nếu cậu ta thực sự sắp chết, cha mẹ cậu ta sẽ không còn tâm trí mà đến liên minh để kiện cáo. Còn anh chắc chắn sẽ không bị xử lý gì nặng nề. Nếu chuyện lớn ra, ai cũng biết pheromone của anh không thể kiểm soát được, mà họ còn cố tình đến gần, họ phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả."