Chương 31: Không phải của nhà họ Giang, mà là của nhà tôi.

Giang Đường mất khoảng hai, ba giây để nhận ra mình đang ở đâu, cậu hoảng hốt dùng tay đang truyền dịch định kéo ống thở oxy ra.

Lục Ứng Hoài nhanh tay ngăn lại: "Sao vậy?"

Trong ánh mắt của Giang Đường tràn đầy sợ hãi, vì cử động quá mạnh, kim truyền dịch trên mu bàn tay cậu bị lệch, máu chảy ngược lại vài centimét. Vết thương ở cổ tay vốn đã được băng bó cũng bật ra, máu đỏ tươi từ từ thấm vào lớp gạc.

"Về... về nhà." Giang Đường nắm lấy tay Lục Ứng Hoài, mắt đỏ hoe, giọng nói đầy vẻ van xin: "Về nhà, được không?"

Giọng điệu này quá đỗi nhún nhường khiến Lục Ứng Hoài cảm thấy đau lòng. Nhìn thấy Giang Đường vừa nói hai câu đã mệt đến mức mặt tái nhợt, hắn vội vàng ôm cả người lẫn chăn vào lòng: "Em còn đang bị thương, đợi em khỏi rồi chúng ta sẽ về nhà, được không?"

Giang Đường lắc đầu: "Bây giờ về... cầu xin... xin anh."

Giọng nói sắc bén kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

“Bệnh à? Bệnh thì cố chịu một chút rồi cũng qua thôi! Cần gì phải vào bệnh viện lãng phí tiền? Mày tưởng mày quý giá lắm sao?! A Hổ còn đang chờ mua đồ chơi kia kìa! Mau theo tao về!”

Trong hình ảnh, Giang Đường bị mẹ Lý kéo tóc loạng choạng mấy bước, cố vùng vẫy nhưng suýt ngã, tuyến thể sau gáy đập mạnh vào góc bàn của quầy hướng dẫn.

Cơn đau nhói dường như vượt thời gian mà đến, sắc mặt Giang Đường ngay lập tức trắng bệch. Cậu mím chặt môi, giống như đã cam chịu mà khẽ nhắm mắt lại.

Giang Đường run rẩy không ngừng như thể bị lạnh xâm chiếm, hàng mi dài và dày của cậu khẽ rung động bất an. Cậu cắn chặt môi dưới, rõ ràng cảm thấy khó chịu, nhưng không muốn đưa ra bất kỳ yêu cầu nào thêm.

Những hình ảnh hỗn loạn liên tục hiện lên trong đầu Giang Đường, cậu như lại bị người kia kéo tóc, thậm chí không biết liệu bản thân có đang đau hay không, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra, làm ướt cả mái tóc mái.

Lục Ứng Hoài lấy khăn lụa bên mình lau mặt cho cậu, vừa nãy hắn đã nhấn chuông gọi bác sĩ, nhưng vẫn chưa thấy ai tới. Nhìn Giang Đường khó chịu như vậy, hắn hận không thể tự tát mình hai cái.

Hắn gọi Phương Mộ: "Đi làm thủ tục xuất viện."

Giang Đường ngạc nhiên mở mắt, cậu không ngờ Lục Ứng Hoài lại đồng ý.

Vị bác sĩ ở khoa bỏng, người đã điều trị cho Giang Đường vừa bước vào phòng thì nghe thấy câu đó, liền trừng mắt nhìn Lục Ứng Hoài: "Anh điên rồi sao?! Nếu vết thương của cậu ấy nhiễm trùng thì làm thế nào?"

Phương Mộ cũng đứng lưỡng lự ở cửa, dù sao thì vết bỏng của Giang Đường cũng khá nghiêm trọng, xuất viện vào lúc này thực sự là thiếu trách nhiệm.

"Đi làm đi." Lục Ứng Hoài nhấn mạnh, thúc giục.

Hắn quay sang bác sĩ, giọng trầm thấp: "Phiền bác sĩ kê ít thuốc."

Bác sĩ định nói thêm vài câu, nhưng Lục Ứng Hoài đã ôm cả người lẫn chăn của Giang Đường vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà."

"Đỡ hơn chưa?" Lục Ứng Hoài giúp Giang Đường dán miếng băng cầm máu lên mu bàn tay.

"Ừm." Rời khỏi bệnh viện, tình trạng của Giang Đường khá hơn một chút. Cậu không để lộ quá rõ nhưng khẽ dựa vào lòng Lục Ứng Hoài, giọng khàn đặc: "Xin lỗi Lục tiên sinh, đã làm phiền anh rồi."

"Đường Đường, em không phải là phiền phức. Là anh đã không bảo vệ tốt cho em. Nhưng nếu em muốn về nhà họ Giang, có thể nói với anh một tiếng được không, đừng đi mà không báo trước. Anh rất lo lắng." Lục Ứng Hoài siết chặt cậu trong vòng tay lo sợ khôn nguôi, từ từ nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ Giang Đường: "Xin lỗi, anh đến muộn rồi."

"Không, không muộn đâu."

"Chỉ cần anh đến, bất kỳ lúc nào cũng không quá muộn."

Giang Đường đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ, dù bị khıêυ khí©h hay sỉ nhục, cậu luôn một mình chịu đựng và chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó đến để cứu cậu hoặc đưa cậu rời đi.

Càng không ngờ rằng người đó, lần này và lần khác, lại chính là Lục Ứng Hoài.

"Công việc của anh xong chưa?" Giang Đường hỏi.

Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng lắc đầu: "Xong rồi, em ngủ một giấc đi, chúng ta sẽ về nhà ngay."

Lục Ứng Hoài nghĩ, dù bản thân bị thương nặng như vậy mà vẫn lo lắng cho hắn, không biết ở kiếp trước hắn đã nghĩ như thế nào về Giang Đường, để cho rằng cậu thực sự lạnh lùng như vậy?

Chiếc xe từ từ dừng lại, một người đứng trước cửa nhà Lục Ứng Hoài bước nhanh tới, mở cửa ghế phụ: "Lục... Ủa, cái gì đây?"

Ghế phụ là chú gấu bị dính nước súp.

Giang Đường cũng vừa phát hiện ra con gấu: "Đây là... tôi tặng cho Đào Đào..."

"Đừng tặng cho cô ấy." Lục Ứng Hoài ôm Giang Đường ra khỏi xe: "Tặng cho anh, anh thích."

Thích Toản hiểu ý, cười chế nhạo: "Cậu lớn như vậy rồi mà còn giành quà với con gái không thấy xấu hổ à?"

Lục Ứng Hoài không để ý đến anh, kiên quyết nhìn Giang Đường: "Tặng anh, được không?"

Có vẻ như hắn thực sự muốn món quà đó, Giang Đường không hiểu lắm nhưng thấy Lục Ứng Hoài muốn thì cậu liền đáp: "Được."

Thích Toản không khách khí lắc đầu, hắn đã mang về rồi mà còn phải hỏi cậu làm gì? Có vẻ như nếu cậu không đồng ý thì món quà vẫn sẽ ở lại.

"Trông quen quen." Thích Toản nheo mắt nghĩ ngợi: "Đây có phải là người của nhà họ Giang mấy ngày trước..."

"Không phải." Lục Ứng Hoài lạnh lùng cắt ngang: "Không phải của nhà họ Giang, mà là của nhà tôi."

Thích Toản: … Cậu gọi tôi đến chỉ để thấy cậu đột nhiên thể hiện tình cảm thế này à?

Giang Đường cảm thấy đầu óc trống rỗng, Lục tiên sinh đang nói với bạn rằng mình thuộc về nhà anh.

"Được rồi, được rồi, nhà cậu." Thích Toản tiến lại gần: "Để tôi xem vết thương, không phải tôi nói, loại chuyện này cậu có thể đi bệnh viện, tôi đâu phải bác sĩ riêng của cậu."

Lục Ứng Hoài bình tĩnh đáp: "Những thiết bị y tế nhập khẩu mà cậu nói sáng nay, tôi sẽ tài trợ."

"Được rồi, cậu là cha là mẹ."

Giang Đường: ...

Để tiện cho việc kiểm tra vết thương, Lục Ứng Hoài trực tiếp dùng kéo cắt phần dưới của bộ đồ bệnh nhân.

"Đã chảy máu, phải băng lại." Thích Toản cúi đầu gỡ băng: "Nếu đau thì cắn Lục Ứng Hoài, cậu ấy da dày thịt cứng không sợ đau."

Dù Thích Toản tự nhận mình đã thấy nhiều loại vết thương nhưng anh vẫn bị sốc.

Trước đây, những người anh thấy bị thương đều là Alpha, khả năng chịu đau của Alpha cao hơn nhiều so với Omega. Trong khi Omega, chưa nói đến bỏng diện rộng, có những người cực kỳ yếu đuối, chỉ cần bị bỏng nhẹ ở tay cũng khóc nửa ngày.

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn Giang Đường, thanh niên mặt mày trắng bệch nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh như thể vết thương không hề ảnh hưởng đến cậu.

Một bàn tay chắn trước mặt Thích Toản, Lục Ứng Hoài khó chịu nói: "Nhìn gì?"

Được rồi, không chỉ là đột nhiên thể hiện tình cảm mà còn có vẻ rất chiếm hữu.

Tình trạng vết thương của Giang Đường thực sự nghiêm trọng, việc băng bó lại rất mất thời gian.

Nhìn thấy khuôn mặt của cậu càng ngày càng trắng bệch, Lục Ứng Hoài cảm thấy cơn giận không biết nên đổ đâu, tin tức tố kích động của hắn lan tỏa khắp phòng.

Tin tức tố của Thích Toản tuy ở mức cao nhưng lúc này bị áp chế bởi tin tức tố của Lục Ứng Hoài với nồng độ cao hơn nên cảm thấy không thoải mái.

Anh không kiên nhẫn nói: "Cậu có thể kiềm chế tin tức tố của mình được không? Tôi đang băng bó cho người khác, việc gây tổn thương tôi có lợi ích gì cho cậu?"

Vừa dứt lời, rõ ràng cảm thấy Lục Ứng Hoài càng thêm khó chịu, tin tức tố mất kiểm soát của hắn càng lúc càng đậm đặc, tràn ngập khắp phòng. Thích Toản bất ngờ run rẩy khiến đầu ngón tay chạm vào da Giang Đường.