Chương 30

"Lục tổng." Phương Mộ bước vào: "Chuyện đã xong, bọn họ chắc sẽ sớm đến đây."

Lục Ứng Hoài tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, sau khi Phương Mộ rời đi, hắn khẽ chạm vào mặt Giang Đường, giọng khàn: "Xin lỗi, Đường Đường, ngài Lục sẽ báo thù cho em."

Không ngoài dự đoán, chưa đến một giờ sau, người nhà họ Giang mang theo một đống lớn túi đồ bổ xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Trên mặt Giang Tử Ngang in rõ hai dấu tay sưng đỏ, Giang Huyền cười giả lả: "Tiểu Lục tổng, chuyện của Giang Đường thực sự là một sự cố ngoài ý muốn, trách Tử Ngang không kịp thời đỡ lấy bát canh..."

Đinh Hồng đứng bên cạnh như muốn phản bác, nhưng lại cố nhịn, sắc mặt khó coi quay đi chỗ khác.

Trên gương mặt Lục Ứng Hoài hiện lên một nụ cười dễ chịu, nhưng lại mang theo một loại cảm giác tuyệt đối không nên xuất hiện ở hắn, giọng điệu có thể nói là ấm áp: "Vậy sao?"

Lời chưa nói hết của Giang Huyền đột ngột nghẹn lại trong cổ họng, lưng ông ta ớn lạnh.

"Các người gọi Đường Đường của tôi về nhà họ Giang chỉ để bắt em ấy nấu canh cho các người?"

Lục Ứng Hoài đứng dậy, ngón tay đưa lên sau cổ kéo miếng dán ức chế tin tức tố ra, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng tuyết bay đầy trời.

Giang Đường bây giờ không có tin tức tố, khả năng cao sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, hắn cũng nhận ra Giang Đường thích tin tức tố của hắn.

"Không... không phải vậy..." Giang Tử Ngang kinh hoàng nhìn Lục Ứng Hoài từng bước tiến lại gần. Cậu ta đứng gần cửa nhất, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng chân lại không nhúc nhích được.

Dù tuyến thể của Lục Ứng Hoài bị tổn thương và không thể kiểm soát tin tức tố, nhưng với cấp bậc S, tin tức tố của hắn vẫn đủ sức làm cho một người, nhất là một Omega không thể cử động.

"A!! Chuyện này là sao?!"

Đinh Hồng hét lên một tiếng thất thanh, sợ hãi nhìn những rễ cây thô kệch như những con rắn trườn bò trên sàn nhà, nhanh chóng lấp kín lối ra.

Không ai từng nói với bà ta rằng tin tức tố của Alpha cấp S có thể thực thể hóa.

Cả phòng bệnh lạnh lẽo như rơi vào một tảng băng, những rễ cây linh sam Douglas được phủ kín một lớp băng giá mỏng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Giang Tử Ngang run rẩy toàn thân, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Huyền và Đinh Hồng nhưng phát hiện ra cha mẹ mình đã bị những rễ cây phủ đầy vảy gỗ quấn chặt, không còn chỗ để thở.

"Tiểu... tiểu Lục tổng..." Đầu gối Giang Tử Ngang mềm nhũn, cậu ta có cảm giác như mình sẽ chết tại đây, nước mắt giàn giụa, toàn thân run lẩy bẩy, "Là... là hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và Giang Đường rất tốt..."

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, rễ cây dường như không còn tiếp tục quấn chặt hay lan rộng nữa. Giang Tử Ngang nghĩ lời nói của mình đã có tác dụng liền thử động đậy, không ngờ sự kìm hãm trên người cậu ta thực sự đã biến mất.

Lục Ứng Hoài khẽ nhíu mày.

Tin tức tố của hắn đang làm trò gì vậy?

Hiện tại hắn không thể kiểm soát được, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tấn công của tin tức tố. Lúc này, nó dường như đã yên ổn trở lại.

"Ưʍ..."

Người nằm trên giường bệnh nhíu mày dường như rất khó chịu, nhưng chỉ vài giây sau, cậu lại trở nên yên tĩnh, đôi mày giãn ra.

Tin tức tố của Lục Ứng Hoài như không cần tiền, cứ thế bao trùm lên Giang Đường, liên tục an ủi cậu. Nếu mùi hương có hình dạng, thì lúc này nó chắc chắn đang nịnh bợ vây quanh Giang Đường.

"Tiểu Lục tổng có thể thả cha mẹ tôi ra không? Họ..."

Giang Tử Ngang thử dịch chuyển về phía Giang Huyền, Lục Ứng Hoài quay đầu nhìn cậu ta, chỉ liếc qua một cái đã đủ khiến cậu ta hoảng sợ đứng yên tại chỗ: "Tôi... tôi có thể xin lỗi Giang Đường..."

"Em ấy không chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Lục Ứng Hoài đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán của Giang Đường, nhờ có tin tức tố của hắn, có vẻ như Giang Đường đã hạ sốt.

"Tôi thực sự không cố ý... Á!!!" Lời chưa kịp dứt, một thứ giống như dây leo quấn lấy chiếc bình giữ nhiệt, không chút thương tiếc hắt cả bình nước sôi vừa đun xong lên người Giang Tử Ngang.

Giang Tử Ngang phát ra tiếng gào rú thảm thiết như lợn bị chọc tiết, khi nước sôi tạt tới, cậu ta né được một chút dù không trúng vào mặt nhưng toàn bộ bình nước nóng không phí giọt nào mà đổ hết lên người cậu ta.

Cậu ta hét lên, đổ gục xuống, cố gắng dùng băng giá trên sàn để hạ nhiệt. Ai ngờ những rễ cây dưới đất đột nhiên rút lui khiến cậu ta không kịp dừng lại, mũi va mạnh xuống sàn, khiến máu mũi chảy đầy mặt.

Lục Ứng Hoài lạnh lùng nhìn Giang Tử Ngang lăn lộn trên sàn. Một chiếc băng nhọn và dài từ phía sau vai cậu ta đâm vào, ghim chặt cậu ta xuống đất.

Giang Tử Ngang ngất lịm ngay tại chỗ, nhưng những tảng băng nhọn kia dường như vẫn chưa hết giận, tiếp tục từ nhiều góc khác nhau đâm xuống, như muốn không gϊếŧ chết thì không ngừng lại.

Khi Giang Đường tỉnh dậy, những tảng băng nhọn vẫn đang điên cuồng phá nát khắp nơi, biến phòng bệnh vốn gọn gàng thành một mớ hỗn độn.

Ở góc phòng, những rễ cây cẩn thận ôm lấy một bông hoa nhỏ màu vàng đột ngột nhảy dựng lên vì hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa phòng bệnh. Sau đó, thô bạo trói Giang Tử Ngang cùng vợ chồng Giang Huyền thành một đống rồi quăng ra ngoài. Rễ cây còn nhanh chóng lau sạch vết máu trên sàn, dọn dẹp hiện trường và trước khi biến mất, nó không quên mang theo bông hoa nhỏ không biết từ đâu tới.

Phương Mộ, đang đứng bên ngoài cửa bị bất ngờ mở ra, chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt: tin tức tố thực thể hóa của cây linh sam của Lục Ứng Hoài như một kẻ tay sai vội vàng dọn sạch hiện trường, mang theo cả những tảng băng nhọn rồi biến mất.

Giang Đường thực sự chẳng thấy rõ gì cả, chỉ cảm nhận được dường như có thứ gì đó lướt qua trước mắt, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.