Chương 29: Thơm quá

Giang Huyền cố gắng nở nụ cười: "Tiểu Lục tổng, chắc chắn đây là hiểu lầm."

Ông ta chưa kịp tiến lại gần thì cảm nhận được mặt đất rung chuyển, những rễ cây từ lòng đất trồi lên, quấn chặt lấy mắt cá chân khiến ông ta không thể nhúc nhích.

Gió rít từng cơn, những cột băng liên tục đập vỡ khắp nơi, mùi hương của cây linh sam lẽo dần trở nên hỗn loạn.

Giang Tử Ngang vừa hồi tỉnh lại đã bị dòng pheromone áp đảo đánh gục, ngã xuống đất mất đi ý thức.

Giang Huyền ôm lấy tuyến thể, quỳ sụp xuống đất, đôi mắt đầy nỗi sợ hãi.

Bản năng của Alpha sẽ luôn sợ hãi trước những Alpha có cấp bậc cao hơn mình, sự chênh lệch cấp bậc càng lớn thì nỗi sợ càng sâu đậm.

Lục Ứng Hoài không buồn quan tâm đến bọn họ, hắn ôm Giang Đường, bước nhanh về phía xe.

"... Là em..." Từ đôi môi nhợt nhạt của Giang Đường, vài từ mơ hồ phát ra.

Lục Ứng Hoài dừng bước, hơi nghiêng đầu sang trái để lắng nghe kỹ hơn, tai phải của hắn đã bị thương sau sự cố nổ khiến tuyến thể bị tổn thương.

Ánh mắt Giang Đường mờ dần khi nhìn lên bầu trời, cậu cũng không rõ vì sao mình lại giải thích, hoặc có lẽ cậu thậm chí không nhận thức được rằng mình đang nói gì.

"Con gấu... là em tặng..."

Gấu?

Lục Ứng Hoài quay lại: "Con gấu đâu?"

"Tôi... tôi đi lấy ngay." Giang Huyền run rẩy đứng dậy.

Dòng pheromone mạnh mẽ khiến chân Giang Huyền co giật, vừa đi được hai bước, đầu gối ông ta mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.

Với tốc độ này, cả đời ông ta cũng không thể lấy được con gấu đó.

Đúng lúc này, Giang Đường bỗng thì thầm: "Thơm quá."

Âm thanh rất nhẹ, nhưng Lục Ứng Hoài nghe thấy rõ.

Cả người hắn cứng đờ lại, dòng pheromone vốn mất kiểm soát bỗng dưng thu lại hết sự hung hãn, trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ.

Không chỉ vậy, dòng pheromone mềm mại ấy còn ào ạt hướng về phía Giang Đường.

Giang Huyền cuối cùng cũng cảm thấy mình được thả lỏng, nhanh chóng vào nhà lấy con gấu ra.

Lục Ứng Hoài đặt con gấu ở ghế phụ, sau đó bế Giang Đường lên ngồi ở hàng ghế sau, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cậu trong lúc chờ Phương Mộc đến.

hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Đinh Hồng đang khóc lóc với Giang Tử Ngang, nhưng hiện giờ hắn chẳng còn tâm trí nào để quan tâm.

Bàn tay hắn chạm vào ngón tay của Giang Đường, lạnh như băng, lo sợ Giang Đường sẽ không thoải mái, ngay cả dòng pheromone mất kiểm soát cũng dịu đi đôi chút.

"Đường Đường?"

Cảm giác đứa trẻ im lìm nằm trong lòng khiến hắn lo lắng vô cùng.

"Ừm?" Vài giây sau, Giang Đường khẽ rên lên một tiếng từ cổ họng, khiến trái tim Lục Ứng Hoài dần hạ nhiệt.

"Có đau không?"

Giang Đường khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.

Khuôn mặt cậu tái nhợt, hơi thở có phần gấp gáp. Khi ngã xuống, chiếc xe lăn đã đè lên người cậu khiến một góc nhọn của xe đập mạnh vào tuyến thể.

Phương Mộc đến rất nhanh, chiếc xe phóng vội đến bệnh viện gần nhất.

Giang Đường vẫn nhắm mắt, lớp da mỏng trên mí mắt để lộ những mạch máu nhỏ.

Chỉ vài giờ không có mặt, cậu đã bị bắt nạt đến mức này.

Lục Ứng Hoài không thể diễn tả được mình hối hận đến mức nào.

Vết bỏng trên cổ tay của Giang Đường rất nặng, dù sao cũng là nước súp sôi đổ vào.

Lúc đó, Giang Đường còn xắn tay áo lên, khiến cả hai cổ tay và một phần mu bàn tay bị bỏng nặng, lớp da bên ngoài bị thu nhỏ lại, để lộ vùng tổ chức da bên trong, nơi đã rớm máu vì cọ xát với mặt đất.

Bác sĩ khoa bỏng vừa làm sạch vết thương cho Giang Đường, vừa mắng Lục Ứng Hoài không thương tiếc: "Anh là Alpha của cậu ấy sao? Có thể chịu trách nhiệm được chút nào không? Sao lại để người ta bị bỏng nặng đến thế này? Anh có biết cậu ấy là một Omega không? Omega vốn dĩ yếu đuối, cảm giác đau đớn rõ rệt hơn nhiều. Anh có biết cậu ấy sẽ đau đến mức nào không? Nếu không thể bảo vệ được, thì hãy buông tha cho cậu ấy đi!"

Phương Mộc định mở miệng giải thích, nhưng nghe thấy Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng đáp lại: "Là lỗi của tôi, làm ơn nhẹ tay chút."

"Bây giờ mới biết đau lòng sao? Đẹp trai mà chẳng làm gì được cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi." Nữ bác sĩ Beta hừ lạnh.

"Tôi đúng là đồ bỏ đi." Khi bôi thuốc, ngón tay của Giang Đường phản xạ co lại, Lục Ứng Hoài lập tức lo lắng: "Làm ơn nhẹ tay."

Phương Mộc: ...

Quần của Giang Đường bị thấm đầy nước súp, trong xe Lục Ứng Hoài sợ vết bỏng sẽ nhiễm trùng nên đã cởϊ qυầи của cậu ra. Quả nhiên, hai đùi và đầu gối của Giang Đường cũng bị bỏng một mảng lớn, nhìn mà đau xót.

Sau khi vết thương đã được xử lý, Giang Đường vẫn chưa tỉnh lại, Lục Ứng Hoài ngồi bên giường canh cậu.

Hắn đã thay một miếng dán ức chế mới và tiêm cả thuốc ức chế chuyên dụng.

Đây là nơi công cộng, nếu hắn mất kiểm soát tin tức tố sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Giang Đường bắt đầu sốt, chân mày nhíu chặt, môi nhợt nhạt.

Đôi mắt Lục Ứng Hoài trở nên đen tối, sâu thẳm.

Hắn nhớ lại lễ tang của Giang Đường ở kiếp trước, khi Phương Mộc báo tin cho gia đình họ Giang, câu trả lời từ cha mẹ Giang là: "Chết rồi thì thôi, đám tang cũng không cần tới, cứ chôn ở đâu cũng được."

Chỉ đến lúc đó Lục Ứng Hoài mới nhận ra, không ai yêu Giang Đường.

Thậm chí chính hắn với tư cách là chồng, cũng chưa từng trao cho Giang Đường sự yêu thương xứng đáng. Giang Đường luôn giữ thái độ lạnh nhạt khiến hắn nghĩ rằng cậu không thích mình, nên hắn đã không bao giờ tiến gần thêm nữa.

Nhưng hắn chưa bao giờ tự hỏi: Tại sao Giang Đường lại trở thành như vậy? Hắn chưa từng cố gắng hiểu xem Giang Đường đã trải qua những gì trước khi kết hôn với hắn.