[Lý Hướng Dương]
Editor: demcodon
"Cái gì?" Mẹ Tô gọi điện thoại hỏi tại sao người còn chưa tới, đột nhiên mở to hai mắt kêu một tiếng sau đó té xỉu.
Mọi người một mảnh kinh hoảng, Lâm Diêu em họ Tô Thiên Triết cầm lấy điện thoại sau khi nói hai câu sắc mặt nhất thời cũng thay đổi lớn, nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn cô nên thưa dạ nói: "Lý Lạc... cô dâu... đột nhiên phát hiện ở... ở... trong phòng bất ngờ chết..."
Lý Hướng Dương mở to hai mắt nhìn Lâm Diêu nói: "Cô nói cái gì vậy?" Đây nhất định không phải là sự thật. Lạc Lạc ngày hôm qua còn nói chuyện điện thoại với ông mà, nói mình hôm nay sẽ đi trang điểm với bạn, sau đó tự mình đến tiệc cưới. Đây không phải thật, không phải...
"Là phụ dâu ở chỗ trang điểm đợi không thấy chị Lạc thì gọi điện thoại cho anh Thiên Triết. Anh Thiên Triết không biết chị Lạc làm sao nên cùng phụ rể chạy đến nhà trọ của chị ấy xem. Kết quả phát hiện... chị Lạc đã... đã... bây giờ đã đưa đến bệnh viện 312. Anh Thiên Triết cũng té xỉu..." Lâm Diêu gập ghềnh nói, bản thân khi biết được cũng rất kinh ngạc, hôn lễ tốt như vậy tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy.
Lý Hướng Dương nhìn mọi người mở miệng rồi đóng lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Bọn họ nhất định đang nói dối, Lạc Lạc của mình từ nhỏ là cô gái ngoan ngoãn nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì. Mọi người đang lừa ông, nhất định là Lạc Lạc tức giận, nó không muốn gả cho Tô Thiên Triết nhưng mà mình muốn nó gả, nó tức giận, tức giận mình nên trốn đi, nhất định là...
Ông hất tay vợ đang nâng tay mình với vẻ mặt hoảng hốt đi ra ngoài. Ông muốn đi tìm con gái của ông, ông muốn nói cho nó biết không muốn gả thì không cần gả, cha không ép con, không bao giờ ép con nữa, không thích Trương Nguyệt Kỳ thì cứ không thích là được, không muốn gọi Lưu Nhã là mẹ thì không cần trầm trồ khen ngợi, cha không bao giờ ép con làm chuyện con không thích nữa, Lạc Lạc ngoan đừng trốn, cha không ép con...
Lý Hướng Dương gập ghềnh chạy về phía nhà trọ của Lý Lạc, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có. Ông dùng sức chạy, nhìn không thấy cũng không nghe được âm thanh gì. Đến dưới lầu nhà trọ thấy trong thang máy người hơi nhiều nên Lý Hướng Dương trực tiếp bắt đầu chạy thang bộ, ông đi rất nhanh, không bao lâu thì đến trước cửa nhà con gái, sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Lý Hướng Dương vòng qua đám người gọi tên Lý Lạc.
"Lạc Lạc ngoan! Cha là cha con nè! Con đi ra được không? Lạc Lạc... Lạc Lạc..."
"Lạc Lạc ngoan, cha sai rồi, Lạc Lạc ……… đừng tức giận...."
"Lạc Lạc... Lạc Lạc của tôi ở đâu? Mấy người có ai thấy Lạc Lạc của tôi..."
"Lạc Lạc là con gái ngoan nhất của tôi... mấy người có ai thấy..."
...
Lý Hướng Dương không ngừng kêu, tất cả mọi người mang theo ánh mắt thương hại nhìn ông, không biết nên trả lời như thế nào.
"Chú, xin nén đau buồn!" Một cô gái mặc váy trắng cúp ngực khóc nói với Lý Hướng Dương.
Lý Hướng Dương nhìn cô, mình biết người này, đây là phụ dâu của Lạc Lạc. Lý Hướng Dương khó khăn kéo ra một nụ cười nói: "Lâm Lâm à! Chuyện đó... Lạc Lạc của chú không muốn lập gia đình, nó không muốn lấy chồng, cháu có thể thay quần áo rồi!"
"Chú, Lạc Lạc cô ấy... cô ấy đã chết..." Lâm Lâm khóc kêu lên.
Lý Hướng Dương lắc đầu một cái giữ chặt cô nói: "Đừng gạt tôi, tôi biết tôi không phải là người cha tốt! Cô đừng gạt tôi, về sau tôi sẽ làm người cha tốt, cô nói với Lạc Lạc nói nó muốn làm cái gì cũng được, đừng dọa tôi, Lạc Lạc của tôi rất tốt, không muốn lấy chồng thì không lấy chồng..."
Lâm Lâm không đành lòng nói: "Chú..."
"Lạc Lạc ở đâu? Cô biết không? Lạc Lạc của tôi ở đâu?" Lý Hướng Dương lại hỏi.
"Bệnh viện 312..." Lâm Lâm trả lời.
Lý Hướng Dương vỗ vỗ đầu nói: "Thật sự là người cha ngốc, Lạc Lạc của tôi bị bệnh mà cũng không biết, thật sự là người cha hư... cha quá tệ..." Lý Hướng Dương nói xong lại đi ra ngoài...
Lý Minh Ngọc vẫn đi theo ba mình từ nhà hàng đến hiện trường. Lý Minh Ngọc nghe được chị qua đời cũng kinh ngạc vạn phần không thể tin được, nhưng mà trạng thái bây giờ của ba rõ ràng không đúng. Lý Minh Ngọc cố nén đau buồn, vài lần muốn kéo ba nhưng đều bị ông né tránh. Lý Hướng Dương miệng càng không ngừng nhớ kỹ Lạc Lạc ngoan, con gái ngoan... thậm chí không có nhìn thấy con trai bên cạnh.
Lý Hướng Dương xuống lầu cản một chiếc xe taxi, vừa ngồi lên lại lẩm bẩm nói: "Con gái của tôi bị bệnh, tôi không xứng với chức cha này, tôi không có lương tâm, tôi không có trách nhiệm... Con gái của tôi bị bệnh mà tôi lại không biết..."
Lý Minh Ngọc cũng ngồi vào xe nói với tài xế: "Bệnh viện 312."
Tài xế vừa thấy vội vàng đạp chân ga, một đường bão táp muốn chạy nhanh một chút đưa người cha này muốn đến bệnh viện gặp con gái.
* * *
Đến bệnh viện, Lý Hướng Dương trực tiếp ném ví tiền của mình ra rồi mở cửa đi ra ngoài. Lý Minh Ngọc vội vàng thanh toán tiền xe rồi lấy ví tiền của ba. Lý Hướng Dương vào bệnh viện đã có người đưa ông đến chỗ thi thể Lý Lạc. Bên cạnh thi thể còn có Tô Thiên Triết tự đánh mình điên cuồng bị Giang Lâm sắc mặt dữ tợn giữ lại còn khóc đau khổ hơn Tô Thiên Triết.
Tầm mắt của Lý Minh Ngọc dời về phía khác, giờ khắc này hắn không để ý đến ba nữa, đây là chị mà mình từ nhỏ đã không thích, nghĩ chị ấy đến phá hủy gia đình của mình. Sau đó bởi vì biết mẹ mình là người phá hủy gia đình của chị ấy nên không biết đối mặt với chị ấy như thế nào. Đây là người chị bị mọi người thua thiệt, chị ấy làm sao có thể… làm sao có thể cứ rời đi như vậy chứ... mình còn chưa nói xin lỗi, còn chưa có kêu một tiếng chị... chị ấy làm sao có thể... cứ rời đi như vậy chứ...
Lý Minh Ngọc bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên: “... Chị... đừng đi... “
Lý Hướng Dương lúc này cũng có chút tỉnh táo, ông run rẩy vươn tay sờ sờ lên gò má lạnh lẽo của Lý Lạc, một giọt nước mắt chảy xuống...
Giang Lâm tránh khỏi trói buộc một phen đẩy tay Lý Hướng Dương đang vuốt mặt chị, khóc kêu lên: "Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra... đừng giả bộ... cả nhà các người đều là người hại chết chị tôi, quân gϊếŧ người... là các người... các người bức chết chị ấy... các người đều là người nên xuống địa ngục... không có tư cách... các người không có tư cách chạm vào chị ấy... các người không có tư cách..."
Lý Hướng Dương đưa thêm một tay ra lẩm bẩm nói: "Đúng... tôi không có tư cách... không có tư cách chạm vào nó, tôi bức chết con gái của mình... tôi bức chết nó... tôi nên xuống địa ngục... tôi không phải là người… không phải..."
* * *
Thi thể Lý Lạc sau khi bị hoả tang thì tiểu Hổ mang theo cô về quê nhà, mang tro cốt của cô mai táng bên mộ phần của ba mẹ, nhẹ giọng nói: "Chị... chúng ta đã về nhà..."
Cậu mở ra sách học thi mà chị mua cho mình, mở ra kế hoạch học tập chị ấy sắp xếp cho mình, Giang Lâm rơi nước mắt đầy mặt. Cho dù tiểu học cũng học không xong như chị vẫn như trước không có bỏ rơi mình. Ba nói rất đúng, mẹ và chị là cô gái tốt nhất trên đời này...
--- --- ---
[Tô Thiên Triết]
Sau khi Lý Lạc chết Tô Thiên Triết cũng không có cưới Trương Nguyệt Kỳ, thậm chí ngay cả mặt con trai cũng không gặp chỉ rời đi một mình. Hắn trở về nơi lúc trước cùng Lý Lạc trải qua cuộc sống du học, dùng cuộc đời còn lại của mình một lần nữa trở về chỗ bọn họ quen biết mến nhau.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì mình đã kìm lòng không được thích cô gái im lặng này, thích nhìn cô lẳng lặng đánh đàn, thích nhìn cô bởi vì mình sống chết cứ dây dưa mà bất đắc dĩ nhíu mày và không thể làm gì, thích cô nhìn dáng vẻ của mình, thích cô nằm ở bên cạnh mình thản nhiên hít thở...
Nhưng mà mình lại làm hỏng tất cả, ở chung một chỗ với Lý Lạc Tô Thiên Triết chỉ biết người cô yêu nhất đời này chính là hắn, nhưng mà mình lại... vĩnh viễn mất đi cô... tự nhiên chết... cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa đến 30 tuổi, 20 mấy tuổi chính là cuộc sống đẹp nhất thì... cô lại giống như người già cứ như thế tự nhiên chết đi... mình cho cô nhiều tổn thương... ép cô đến mức như thế...
Người đáng chết nhất hẳn là mình, nếu đã có người yêu vì sao còn muốn trêu chọc cô gái khác? Rất kí©h thí©ɧ, rất mới mẻ ư? Mình dựa vào cái gì nghĩ là Lạc Lạc sẽ vô điều kiện bao dung mình... dựa vào cái gì nghĩ cô sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh mình...
Trương Nguyệt Kỳ lớn lên trông thế nào Tô Thiên Triết chưa bao giờ nhớ, chỉ là vì cô và Lạc Lạc hoàn toàn khác nhau cho nên mình mới có thể cảm thấy nhất thời mới mẻ... ha ha... bây giờ nhớ lại những chuyện này còn có tác dụng sao? Đều là lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ... mình tổn thương Lạc Lạc, làm tổn thương cô gái duy nhất mình yêu... Kết quả là... cái gì cũng không có... cái gì cũng không có...
Tô Thiên Triết nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích... Đời này sẽ không bao giờ yêu người khác nữa... Lạc Lạc, kiếp sau không cần quen tên khốn kiếp này, không cần đau lòng, có cuộc sống thật tốt... gặp được một người yêu em, toàn tâm toàn ý cho em cuộc sống hạnh phúc...
Tận cùng một đời Tô Thiên Triết không còn gặp Trương Nguyệt Kỳ nữa, đương nhiên cũng không có gặp con trai của mình. Hắn vẫn một mình sinh hoạt ở nước Mĩ và trải qua những nơi có Lý Lạc, lẳng lặng chuộc tội...
--- --- ---
[Lưu Nhã]
Lưu Nhã không biết mình khi còn sống rốt cuộc có tính là thành công hay không, mỗi người đều nói mình có gia đình hạnh phúc, có chồng yêu mình, có con trai thông minh hiếu thảo. Nhưng mà từ sau khi con bé kia chết thì trên mặt chồng không còn tươi cười, về sau rảnh rỗi thì lẩm bẩm nhìn về hình con bé kia...
Bà rất sớm đã biết Lý Hướng Dương, đại khái là lên tiểu học đã biết, ông là nam sinh đẹp trai nhất trong trường học. Lưu Nhã vẫn lén lút nhìn ông, biết ông từ trung học cơ sở đến khi ông lên trung học phổ thông, sau đó xuống nông thôn...
Lưu Nhã một mực yên lặng mặc nhìn ông, hơn nữa nghĩ sẽ vẫn như vậy từ xa nhìn ông. Cách mạng văn hóa đã xong, bởi vì bản lĩnh không tệ nên hơn một năm sau Lưu Nhã thi đậu đại học. Ở trong trường này bà lại gặp được ông, lần này bọn họ là bạn học cùng khoa!
Bởi vì thi lên đại học nên có khuyến khích bà từ từ tiếp cận người đàn ông này, cho dù biết ông đã lập gia đình, cho dù biết ông đã có vợ. Lưu Nhã trước sau vẫn cảm thấy cô gái tên Lâm Phương kia không xứng với người đàn ông xuất sắc như Lý Hướng Dương vậy. Trải qua thời gian ở chung Lưu Nhã đã biết một người có ý tưởng giống mình chính là mẹ Lý Hướng Dương, bà lại thích mình còn hơn thích con dâu của bà.
Từ từ mẹ của ông cuối cùng ở bên tai ông nói con dâu không tốt, nói con dâu ngốc, nói bà không chịu nổi, vv... Lâm Phương cũng bắt đầu bất mãn với mẹ chồng mình. Dần dần Lý Hướng Dương rơi vào thế khó xử...
Lưu Nhã vẫn đảm đương lắng nghe, bà luôn lẳng lặng ở một bên nghe buồn bực của Lý Hướng Dương, tùy lúc còn hỏi ông về vấn đề môn học... từ từ bọn họ càng chạy càng gần... càng chạy càng gần... Mặc dù cảm thấy rất xin lỗi cô gái kia nhưng mà Lưu Nhã không khống chế được mình. Trong lúc bà nghĩ đến vẫn cứ như vậy thì lại phát hiện ngay cả ba Lý Hướng Dương cũng ủng hộ mình. Lưu Nhã nhất thời hưng phấn cực kỳ, tất cả mọi người đều đứng về phía mình.
Xác nhận Lý Hướng Dương có tình yêu với mình thì Lưu Nhã lén lút bọn họ mang mọi chuyện tiết lộ cho cô gái kia... Càng làm cho Lưu Nhã thật không ngờ chính là Lâm Phương lại quyết liệt như thế. Cô ta không có cướp lại tình yêu của Lý Hướng Dương, chẳng qua là bình tĩnh tiếp nhận sự thật này rồi chủ động nói chia tay, hơn nữa lén lút rời đi.
Biết được Lâm Phương thức thời như thế Lưu Nhã cao hứng không thôi, bà xem nhẹ áy náy trong ánh mắt Lý Hướng Dương, hơn nữa dụ dỗ ông. Bà không muốn đợi nữa, không muốn lại xuất hiện một người phá hư hạnh phúc của mình.
Ở trong ánh mắt phức tạp của mọi người Lưu Nhã mang thai rốt cục gả cho ông. Cho dù mọi người trong dòng họ không thể tha thứ cho mình, cho dù Lý Hướng Dương ngẫu nhiên vẫn nhìn xa xa trầm tư thì Lưu Nhã vẫn cảm thấy hạnh phúc cực kỳ. Mỗi ngày đều hạnh phúc cực kỳ. Mặc dù sau đó đứa bé đã mất nhưng mà Lưu Nhã chiếm được Lý Hướng Dương càng thêm trìu mến, bà cũng không hối hận. Cuối cùng bà lại có một đứa bé.
Cuộc sống hạnh phúc mười năm Lưu Nhã cảm thấy mình chiếm được toàn thế giới. Nhưng lúc này biết được người phụ nữ kia đã chết, chồng uống rượu say mèm lại khóc thít thít làm cho Lưu Nhã rất bất an, chẳng lẽ ông còn yêu cô ta? Lưu Nhã dần dần bất an.
Sau đó lại biết cô gái kia còn để lại đứa con cho chồng. Lưu Nhã khó chịu giống như nuốt ruồi bọ, bà không muốn nhận đứa bé này. Nhưng mà điều đó không có khả năng, ba mẹ chồng, ngay cả chồng cũng sẽ không đồng ý. Cuối cùng bà lợi lợi dụng yếu ớt và nước mắt của phụ nữ để cho chồng đồng ý với mình mang con bé trở về nuôi với thân phận con nuôi.
Vốn định làm mẹ hiền, vốn định đối xử tốt với con bé, nhưng mà con bé rất nhớ mẹ nó. Lưu Nhã nhìn thấy chồng, ba chồng nhìn về phía con bé với ánh mắt áy náy, bà không thể đối mặt với con bé này. Vì tỏ vẻ mình rộng lượng không làm cho chồng thất vọng nên Lưu Nhã cắn răng nhận con bé này. Nhưng mà trong lúc đó bà có lòng tốt nhận con gái người giúp việc là Trương Nguyệt Kỳ làm con gái nuôi, cho con bé tất cả đãi ngộ mà Lý Lạc có thể hưởng thụ được, cũng âm thầm khơi mào lòng ghen tỵ trong lòng Trương Nguyệt Kỳ. Sau đó ở một bên lẳng lặng nhìn...
Bà còn cố ý nói mấy lần để cho con trai chán ghét con bé, cố ý bỏ mặc con bé, làm cho con bé như không tồn tại Lưu Nhã mới cảm thấy mình dễ chịu hơn.
Nhưng mà con bé này tại sao lại có tiền đồ như vậy, con bé thi đậu vào Bắc Đại, con bé còn ra nước ngoài du học, con bé có bạn trai rất ưu tú. Bạn trai của con bé lại còn nói chân tướng năm đó cho con trai mình biết. Lưu Nhã không thể chịu đựng được, nhìn con trai bởi vì từng bắt nạt con bé mà hối hận, nhìn thấy con trai lên án mình Lưu Nhã cảm thấy tim mình bị tổn thương. Dựa vào cái gì mình phải bị trừng phạt như vậy? Dựa vào cái gì mình bị đối xử như thế? Dựa vào cái gì?
Lòng ghen tỵ làm cho bà một chuyện cũng không thể bù lại lỗi, bà khen Tô Thiên Triết ưu tú, bà mang tất cả mọi chuyện của nhà họ Lâm nói cho Trương Nguyệt Kỳ biết, cũng tạo cơ hội cho con bé. Bà nhìn thấy Lý Lạc ngốc nghếch chuẩn bị hôn lễ, nhìn chồng ngầm tính cho Lý Lạc bao nhiêu của hồi môn, nhìn ba chồng lộ ra sổ tiết kiệm vốn thuộc về con trai mình lén lút thay đổi tên, nhìn Trương Nguyệt Kỳ mỗi ngày bụng càng lớn. Lưu Nhã cảm thấy cực kỳ sảng khoái, có cái gì đả kích hơn chồng mình có con với cô gái khác chứ? Bà đã quên chuyện mình là người thứ ba, bà vội vàng muốn nhìn gương mặt hiện ra tuyệt vọng của Lý Lạc có giống như mẹ con bé hay không.
Mình rõ ràng đã thành công. Rõ ràng Trương Nguyệt Kỳ sinh ra con trai của Tô Thiên Triết, rõ ràng làm cho Lý Lạc đau lòng. Nhưng mà tiền đồ của con trai ở quân đội vẫn cần nhà họ Lâm giúp đỡ. Tô Thiên Triết lại không muốn chia tay, cuối cùng bức chết con bé kia.
Nhìn vẻ mặt chồng hoảng hốt tuyệt vọng Lưu Nhã có chút sợ hãi, quả nhiên tro cốt Lý Lạc bị một em trai khác của con bé mang đi. Tô Thiên Triết có chết cũng không cưới Trương Nguyệt Kỳ. Trương Nguyệt Kỳ khai ra mình... Từ nay về sau tình yêu của chồng không thể một lần nữa liếc mắt nhìn mình một cái, con trai tuyệt vọng hỏi mình vì sao? Ba chồng ôm nỗi hận nhắm mắt lại, trước khi chết cũng không muốn gặp lại mình.
Vì sao? Mình chỉ là muốn có hạnh phúc mà thôi mà? Mình chỉ là yêu một người đàn ông mà thôi... Vì sao tất cả mọi người đều không nghĩ đến mình...
Cả đời yêu say đắm, cả đời tính kế, chờ đến cũng là: "Đời này chuyện sai lầm lớn nhất của tôi đó là biết bà... người tôi hận nhất là chính mình, tôi hận tôi đã biết bà, cưới bà... tôi chưa bao giờ yêu bà... chúng ta ly hôn đi!" Tuyệt tình như vậy. Cho dù có chết ông cũng không nhìn mình một cái, rời xa cái nhà đã từng làm cho mình vô vàn hạnh phúc, đến chết cũng không muốn nói với mình một câu gì nữa...
* * *
Sau khi Lý Lạc qua đời được một năm, tiểu Hổ ngồi ở trước mộ phần của Lý Lạc chậm rãi nói: "Chị, em đã đến ở nhà của chị, đó là chị để lại cho em. Chị, chị mua bảo hiểm người được lợi là em, em đời này cũng không buồn không có tiền. Chị, em đã đăng ký lớp học ban đêm, em không biết mình có thể học được bao nhiêu nhưng mà em sẽ cố gắng. Em sẽ không để cho người khác cười em, chị, em sẽ sống tốt, em là đứa con trai duy nhất trong nhà chúng ta, em sẽ sống thật tốt. Nhất định sẽ sống thật tốt... chị... ba mẹ ở bên chị, chị cũng phải sống thật tốt đó..."
(Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kiếp trước những người đó cuối cùng cũng có kết cục như vậy. Con người khi còn sống cho dù không thể sống đường đường chính chính cũng không nên tổn thương người khác để có được hạnh phúc của mình như vậy, bởi vì hạnh phúc này đều là giả. Làm một người có thể không thẹn mà phóng khoáng ở dưới ánh mặt trời mới là đang ôm và bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mình, mới là thật sự hạnh phúc. Tất cả những thứ hạnh phúc đoạt từ tay người khác cũng không là hạnh phúc thật sự.
Hiểu được quý trọng, hiểu được bảo vệ, hiểu được thấy đủ... chúng ta mới có thể có cuộc sống hạnh phúc!)
(đêm: không cầm được nước mắt.:cry:)