- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
- Chương 16: Cổ phiếu không thể làm một nghề
Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
Chương 16: Cổ phiếu không thể làm một nghề
Editor: demcodon
Lúc về đến nhà thì báo danh tựu trường đã xong, ba Giang cũng đã đi ghi danh cho bọn cô. Hạ Đồng và Lý Hạo Nam cũng giúp Tiểu Hoa nộp bài tập nhận sách mới.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, nói cho cậu biết chuyện này nè, chúng ta lần này phải thực hành chế độ 6 năm tiểu học rồi! Cô Trần vừa mới nói đó.” Hạ Đồng nói lại tin tức vừa mới nghe được cho Tiểu Hoa biết.
Tiểu Hoa kinh ngạc, chế độ 6 năm? Không xong, sao mình lại quên chuyện này chứ? Đó không phải là phải lãng phí một năm sao?
“Vậy năm nay không phải là bắt đầu không có học sinh mới hả?” Tiểu Hoa hỏi.
Hạ Đồng lắc đầu ý cô cũng không biết, sau đó cười gian nói với Tiểu Hoa: “Hoa Hoa, cậu đi học nấu nướng hả? Cái đó... tớ... muốn nếm thử một chút có được không?”
“Môn tiếng Anh học thuộc chưa? Chữ luyện được thế nào rồi? Cảm nghĩ có viết đúng hạn không? Tất cả các bài trên sách toán học đều đã làm rồi hả?” Tiểu Hoa hỏi.
Hạ Đồng dùng sức gật đầu một cái.
“Vậy được rồi!” Tiểu Hoa đồng ý.
Lúc chạng vạng thì Tiểu Hoa làm một bàn thức ăn, trừ bỏ ông Lưu chê có chút nhạt thì mọi người đều ăn rất ngon.
“Ông nội, bà nội nói muốn ông ăn nhẹ một chút, chị làm cũng rất ngon mà.” Lúc Tiểu Hổ ăn xong đi tản bộ ở trong sân với ông Lưu thì nói.
Ông Lưu khỏe mạnh nói: “Bà ấy cũng không ở đây, còn can thiệp nhiều như vậy làm gì?”
“Bà nội đã giao cho cháu phải nhìn ông, nếu không sẽ nói lại cho chị biết...” Tiểu Hổ trả lời, nó sớm đã không sợ ông nội dạy nó hắn luyện võ này nữa.
Ông Lưu chán nản, lúc còn trẻ bạn già cùng ông chịu không ít khổ, bây giờ lớn tuổi cũng không muốn chọc bà ấy. Ông thở dài một hơi không có biện pháp, thật ra nói thật lòng thì Tiểu Hoa đứa nhỏ kia nấu cơm cũng không tệ lắm. Thôi, cứ như vậy đi...
Tiểu Hoa nhìn bọn họ một già một trẻ ở chung cũng rất tốt, đứng ở một bên lắc đầu cười đi ra ngoài.
* * *
Ngày hôm sau đến trường thì Tiểu Hoa đến hỏi qua cô Trần, cũng đã xác định lần này bọn họ phải thực hành chế độ 6 năm. Bất quá cô Trần cũng an ủi cô cấp 2 sẽ biến thành chế độ 3 năm.
“Vậy năm nay không phải là bắt đầu không có người hả?” Tiểu Hoa hỏi.
Cô Trần thần bí cười cười, không đành lòng lại trêu chọc Tiểu Hoa nữa mà lặng lẽ nói cho cô biết. Trường học sẽ tổ chức một cuộc thi, chọn 20 người lần tiên bù lại hiện tượng thay đổi lần này.
Tiểu Hoa che miệng lại kích động cười.
Bất quá cô Trần còn nói cho cô biết nội dung cuộc thi lần đầu đề cập đến một chút kiến thức, hơn nữa đối với tiếng Anh cũng có yêu cầu rất cao, để cho Tiểu Hoa cố gắng thật tốt.
Buổi tối về nhà, Tiểu Hoa kêu Hạ Đồng và Lý Hạo Nam đến nói cho bọn họ biết tin tức này, cũng nói tính toán của mình cho bọn họ biết.
“Ba tớ cũng nói qua chuyện này, nhưng mà mẹ tớ nói cơ bản học cho tốt thì về sau học sẽ càng dễ dàng hơn.” Lý Hạo Nam nói.
Hạ Đồng nói: “Tớ cảm thấy không tệ, như vậy chúng ta có thể học ít hơn những bạn khác một năm học, vậy thật tốt nhỉ?”
Tiểu Hoa cười nói: “Mặc kệ các cậu quyết định như thế nào, tớ nghĩ có thể nhanh một chút thi lên thì tốt rồi. Vốn tớ còn tính muốn nhảy lớp đấy! Như bây giờ cũng tốt, các cậu nếu như không thi thì tớ sẽ không chờ các cậu!”
Hạ Đồng vừa nghe thì vội vàng ôm lấy Tiểu Hoa nói: “Đừng đừng đừng... trăm ngàn lần đừng mà! Tớ muốn đi theo cậu, cậu đừng không đợi tớ, bây giờ tớ sẽ chuẩn bị học kiến thức tiếp theo, bắt đầu đi mượn sách giáo khoa. Hoa Hoa, cậu trăm ngàn lần đừng vứt bỏ ta mà, cái kia, Lý Hạo Nam cũng không cần phải xen vào, để cho cậu ấy đặt nền móng cho tốt đi!”
“Cậu không hỏi xem ba mẹ cậu à?” Lý Hạo Nam có chút bất mãn hỏi.
Hạ Đồng đắc ý nói: “Ba tớ nói, muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Đi theo Tiểu Hoa cũng rất tốt!”
Lý Hạo Nam chán nản, nửa ngày nghẹn ra một câu: “Tớ... tớ cũng muốn thi lần này.”
* * *
Sau khi lập ra kế hoạch học tập thì Tiểu Hoa bắt đầu nghĩ đến nghiệp lớn kiếm tiền của cô, nghĩ đến bây giờ là giữa tháng 2. Năm 92 thị trường chứng khoán chính là xảy ra một kỳ tích lớn, sau khi nói chuyện này cho ba Giang biết thì ba Giang đồng ý làm lớn một lần.
Ba Giang cảm thấy mình sẽ chết quá rõ ràng, vạn nhất về sau mình đi rồi thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ giữ một số tiền lớn không nói rõ lai lịch. Vì vậy lén lút nói tin tức cổ phiếu mình biết được cho ba Hạ và ba Lý biết.
“Giang Tử, thật biết đùa, cậu có thể bảo đảm không?” Ba Hạ hỏi.
Ba Giang tự giễu cười nói: “Hai người không yên tâm, tôi không còn sống được mấy năm nhưng mà đứa nhỏ còn nhỏ. Bây giờ một chút gia sản này của tôi không đủ cho bọn nó chống đỡ đến trưởng thành, tôi muốn hợp lại làm một lần. Thắng thì có thể cho đứa nhỏ nhiều thêm một chút, thua thì cũng không có tổn thất quá lớn, vẫn là như vậy.”
Ba Lý hỏi: “Bạn của anh nói là sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến hả?”
Ba Giang gật đầu một cái nói: “Trước kia là một anh em xuống nông thôn chơi, hắn nói muốn có tiền thêm nên mua phiếu, nhưng là không thể làm thật.”
Ba Hạ nói: “Thôi, trên người dù sao có vài đồng tiền này cũng không có chỗ dùng, không có thì không có, cũng không phải rất thiếu. Anh ra 1 vạn.”
Ba Lý vừa nhìn thì suy nghĩ trong nhà có tiền gởi ngân hàng, trước khi kết hôn ba mẹ cũng cho không ít, cũng nói: “Em cũng bỏ ra 1 vạn! Giang Tử, anh cần phải cẩn thận nha!”
Ba Giang gật đầu một cái đồng ý. Sau đó ông Triệu lấy ra 8 ngàn, ông Lưu cũng cho 1 vạn 2. Ông Lý đến cuối tuần sau khi nghe nói Tiểu Hoa muốn đi cùng với ba đến Thâm Quyến, vì vậy lúc này Tiểu Hoa đã có thể tự mình chân cứu cho ba Giang, ông Lý cũng lấy cho Tiểu Hoa 1 vạn đồng.
Cứ như vậy, ba Giang và Tiểu Hoa mang theo khoản tiền lớn 11 vạn đi Thâm Quyến, vừa đến Thâm Quyến thì nghỉ ngơi một ngày. Tiểu Hoa mua mấy con số cổ phiếu trong trí nhớ thường xuyên bị thầy giáo lấy ra làm giáo án giảng bài kia.
* * *
“Giang Tử, anh nói mấy cổ phiếu này anh đều mua?” Ba Lý cầm tờ báo tài chính và kinh tế có chút ngây dại ra hỏi.
Ba Giang không có nhìn hắn, chẳng qua là nghiêm túc rộng lượng nhìn con gái mặc quần áo mới xinh đẹp không kiên nhẫn nói: “Cuống vé không phải cho cậu xem à? Cậu thật phiền!”
Ba Lý kích động nói: “Nhưng mà nó tăng... tăng!”
Ba Giang bĩu môi nói: “Không tăng tôi mua nó làm gì, cậu đừng có lộ ra như vậy được không? Việc này không thể cho nhiều người biết. Cậu xem anh Hạ rất trấn định kìa.”
Tiểu Hoa nhìn lại, nước trà trong tay của ba Hạ đã không còn mà vẫn rót mãnh liệt vào cái tách không. Cô liếc mắt nhìn ba một cái, giống như đang nói: cái này gọi là trấn định?
Ba Giang bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, sau đó nói: “Mấy người các cậu nên trấn định một chút đừng bị người ngoài nhìn ra, không phải có câu nói tiền tài không được lộ ra hay sao?”
Ba Hạ máy móc gật đầu một cái nói: “Kể cả ở nơi này của cậu cũng vậy, ngay cả vợ của chúng tôi cũng không biết, đều nghĩ là đưa cho cậu đi ra bên ngoài chữa bệnh.”
Ba Lý cũng gật đầu một cái.
* * *
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa đến tháng 5 thì Tiểu Hoa đề nghị ba nên bán.
Khi ba Giang nói muốn bán thì ba Lý còn có chút kỳ quái. Dù sao lúc trước mình cũng đề cập qua kiếm được một chút tiền là được nhưng Giang Đại Sơn lại không đồng ý. Bây giờ đang tăng rất nhiều, sao lại đòi bán chứ?
“Anh em kia của tôi nói hiện tại thị trường chứng khoán rất rối loạn, rất không ổn. Mọi người cũng không thể làm gì, cổ phiếu ngày càng phát triển, nếu cứ như vậy nhà nước khẳng định sẽ muốn khống chế, cho nên chúng ta vẫn là sớm làm đi, đừng để đến lúc đó lộ ra kích động một hồi, ngay cả tiền vốn cũng bị mất.” Ba Giang dựa theo những lời thương lượng lúc trước nói ra một lần.
Ba Lý vốn là không muốn bán nhưng khi nhìn thấy ba Hạ cũng đồng ý thì cũng cắn răng đồng ý.
* * *
Giữa tháng 5, ba Giang lại mang theo Tiểu Hoa đi Thâm Quyến một chuyến bán toàn bộ cổ phiếu toàn, chia ra lợi nhuận cho mỗi người rồi làm sổ tiết kiệm bỏ vào.
Mỗi cổ phiếu chia đều cũng tăng 30 thêm lần, ba Giang cầm khoản tiền lớn không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Hoa nói: “Đây đều là của chúng ta?”
Tiểu Hoa gật đầu một cái.
“Tiền này kiếm sao đơn giản giống như từ trên trời rơi xuống vậy?” Ba Giang mặc dù trải qua Tiểu Hoa phân tích trước đó biết sẽ có nhiều tiền như vậy nhưng là chờ thật sự lấy được vẫn là rất vui sướиɠ.
Tiểu Hoa nói: “Ba, chúng ta cũng không thể cứ như vậy đưa tiền cho mấy chú và mấy ông, nhiều nhất là một tháng bởi vì cổ phiếu mà nhà tan cửa nát vô số kể, bao nhiêu người vì nó táng gia bại sản, chờ đến lúc đó tất cả đều là bọt biển thì chết là kết quả tất nhiên. Chúng ta cho bọn họ nhìn thấy kết quả đó, không thể dung túng để cho bọn họ cảm thấy kiếm tiền rất dễ dàng.”
Ba Giang cũng nói đã biết.
Khi ba Giang trở về thì mời 3 người ông và 2 người ba về nhà mình. Lúc lấy sổ tiết kiệm ra cho bọn họ xem thì tất cả mọi người sợ ngây người.
Ông Lưu nói: “1 vạn 2 sao lại biến thành nhiều như vậy? Gần 40 vạn đó? Ông lão ta không thiếu tiền nhưng là đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy. Không được không được, ông không thể lấy. Giang Tử là cháu kiếm được, cháu đưa tiền vốn cho ông là được, ông không thể nhận, ông chính là vay tiền cho cháu mượn, ông không...”
Tiểu Hoa cầm sổ con nhét trở về trong tay ông Lưu nói: “Ba cháu cũng bỏ vào 1 vạn 5, kiếm được không thể ít hơn ông. Lại nói không có số tiền này của mọi người thì một chút tiền lẻ này của ba cháu người ta sẽ đặc biệt phục vụ chúng ta sao? Không thể! Cho nên 2 chú, 3 ông, mọi người đều lấy mang về đi! Đừng cứ đẩy qua đẩy lại, đưa chút tiền phí là được. Lấy nhiều như vậy làm gì?”
Ba Giang cũng nói: “Đúng vậy, tôi kiếm được hơn mọi người rất nhiều, mọi người cũng không nên từ chối. Mọi người chăm sóc Tiểu Hoa và tiểu Hổ nhà tôi, tôi còn chưa cám ơn mọi người đâu! Đều lấy trở về đi! Trò chơi này trăm năm mới gặp được một lần.”
“Bây giờ còn tăng rất nhiều!” Ba Lý còn có chút cảm khái.
“Cậu đó! Còn ở đó mà tính toán đi! Trò chơi này có thể dài lâu hả? Người nào người nấy cũng không thể duy trì đến lúc này, cậu có thể không? Hãy chờ xem, không qua được bao lâu thì nhà nước khẳng định sẽ thu dọn.” Ba Hạ ngược lại tương đối đồng ý hành động lấy lại lúc này.
...
Mọi người thương lượng thật lâu ba Giang bất đắc dĩ theo ý phải thu mỗi nhà 5 ngàn phí đi đường. Thật ra trong lòng ba Giang có chút áy náy, dù sao mình không có nói thật toàn bộ, mình đầu tư toàn bộ 6 vạn luôn đấy! Nhưng mà Tiểu Hoa nói cũng có đạo lý, thua kém nhiều quá trong lúc mọi người chung đυ.ng lâu dài sẽ có ngăn cách.
* * *
Quả nhiên, đến tháng 6 thì thị trường chứng khoán sau khi trải qua tăng vọt thì rớt điên cuồng. Trong lúc nhất thời xác nằm ngang khắp nơi trong sở giao dịch chứng khoán. Vì thị trường chứng khoán Thâm Quyến mà có bao nhiêu nhà phải táng gia bại sản, cuối cùng dùng cái chết để kết thúc tất cả.
Mất người lớn sau khi tụ chung một chỗ xem những thứ này trong báo cáo cũng rất cảm kích ba Giang nhạy cảm. Cũng cảm thấy cổ phiếu không là bọn họ nên chơi. Cũng có người theo người ngoài giấu giếm người trong nhà chuyện có khoản tiền lớn. Thật ra lúc mẹ Hạ và mẹ Lý biết được thì thiếu chút nữa té xỉu. Trời ạ? Hơn 30 vạn nhưng một người tìm được?
Tiểu Hoa kể từ khi có tiền cũng có lo lắng nhưng hiện tại tập trung cho trong cuộc thi chia cấp. Hai người Hạ Đồng và Lý Hạo Nam học tập vốn không tệ, sau đó lại được Tiểu Hoa giúp bọn họ tăng cường tiếng Anh, ở cuộc thi chia cấp thì 3 người dễ dàng cầm cờ đi trước thi đậu vào cấp 2.
Lúc này bọn Tiểu Hoa mới biết được, từ năm lớp 6 đến cấp 3 đều phải thi chia lớp, thành tích tốt thì đi lên, thành tích kém thì ở lại, cũng không có hiện tượng thay đổi như lúc trước Tiểu Hoa lo lắng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
- Chương 16: Cổ phiếu không thể làm một nghề