Đây là lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm làʍ t̠ìиɦ với con trai, tiểu huyệt nóng ấm ướŧ áŧ của Nghệ Hưng mυ"ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn. Làm hắn sung sướиɠ muốn phát điên.
"Trương Nghệ Hưng, mày thật dâʍ đãиɠ, mày xem tiểu huyệt dâʍ đãиɠ đói khát của mày ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của tao ko muốn buông, đồ tiện nhân bị cháu trai của mình chơi tiểu huyệt lại sung sướиɠ đến vậy sao?" Ngô Diệc Phàm dùng côn ŧᏂịŧ thô to của hắn liền tục đâm vào cơ thể Nghệ Hưng, miệng hắn buông ra những lời khó nghe mắng chửi cậu.
Nghệ Hưng giống như con gối nằm bất động, cơ thể cậu đau đớn vô cùng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp không ngừng rời. Một chút kɧoáı ©ảʍ cậu cũng không hề có mà chỉ có đau đớn tuyệt vọng.
Chát, Ngô Diệc Phàm tát mạnh một cái vào mặt Nghệ Hưng. Máu từ khóe miệng cậu không ngừng tràn ra.
"Đồ đê tiện, có phải mày chê tao làm cho mày không sung sướиɠ phải không?" Nhìn thấy Nghệ Hưng ko hề có phản ứng, bộ mặt lại không khác gì người chết. Chỉ như vậy thôi đã khiến cho Ngô Diệc Phàm giận đến phát điên. Nhưng hắn không hề biết rằng với ai cậu cũng đều không có kɧoáı ©ảʍ.
Ngô Diệc Phàm rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt của Nghệ Hưng, hắn lôi cậu ra khỏi phòng tắm lạnh lẽo đem cậu trở về phòng của hắn.
Đẩy mạnh cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu xuống nền gạch, hắn lấy roi da ra liên tục đánh vào cơ thể gầy yếu chất chồng vết thương của Nghệ Hưng.
"Thằng đê tiện, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học để mày biết ai là chủ nhân của mày. Mau gọi tao là chủ nhân...." Ngô Diệc Phàm giống như là kẻ điên, hắn không còn nhận thức được gì nữa! Nghệ Hưng đã làm cho hắn mất hết lý trí hắn muốn cậu phải nghe lời hắn phục tùng hắn.
Nghệ Hưng cuộn tròn người nằm dưới sàn nhà chịu đựng từng đòn roi của Ngô Diệc Phàm, cậu cắn chặt răng không hề mở miệng cầu xin hay nghe lời gọi hắn là chủ nhân.
"Mày cứng đầu vậy sao? Được, vậy hôm nay tao sẽ cho mày biết không nghe lời của tao sẽ có hậu quả g." Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bóp lấy cằm Nghệ Hưng ép cậu phải nhìn vào hắn, sắc mặt cậu trắng bệch đôi môi bị rách ứa máu, mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt mang theo lửa giận của Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm nhìn cậu chật vật như vậy hắn liền xiêu lòng cơn giận liền tan biến thành bọt biển, hành động nhanh hơn lý trí kéo cậu ôm chặt vào lòng.
"Gϊếŧ...gϊếŧ chết tôi đi, tôi ghét cậu ghét cậu..." Nghệ Hưng ở trong ngực Ngô Diệc Phàm nhắm mắt lại thì thào, cậu ở cùng hắn tuy không lâu nhưng cũng hiểu được một phần tính cách của hắn. Cậu biết với những lời nói này của cậu nhất định sẽ chọc giận hắn, một khi hắn tức giận lên chuyện gì hắn cũng làm được.
Quả thật hắn bị cậu chọc giận hắn thô bạo đẩy cậu ra khỏi người hắn, Ngô Diệc Phàm đứng lên tàn nhẫn đá vào bụng Nghệ Hưng.
"Mày muốn chết vậy tao cho mày toại nguyện..." Hắn đã bị cậu chọc cho phát điên, hắn muốn tốt với cậu cậu lại không cần còn muốn hắn gϊếŧ chết cậu. Nếu cậu đã ghét hắn hận hắn đến vậy, thì hắn có tốt với cậu cậu vẫn không hiểu vậy thì hắn sẽ dùng bạo lực để cậu mãi mãi không bao giờ quên hắn là ai.
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân..." Ngô Diệc Phàm vừa mắng chửi chân liên tục đá vào cơ thể Nghệ Hưng, miệng cậu không ngừng ói ra máu tươi tanh nồng. Xem ra cậu sắp bị Ngô Diệc Phàm đánh chết, Nghệ Hưng nhắm mắt lại hơi mỉm cười! Cuộc sống của cậu chưa từng có một ngày nào được vui vẻ, chết đi sẽ là giải thoát của cậu đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui như vậy?
"Anh hai, dừng lại đi anh làm gì vậy?" Ngô Thế Huân vừa đi học về đang về phòng thì nghe thấy phòng anh nó có tiếng ồn, nó tò mò nhìn xem cảnh tượng bên trong làm nó giật mình khϊếp sợ. Nó không suy nghĩ gì nhiều liền xong vào ngăn anh nó lại.
Ngô Thế Huân đột nhiên xen vào, Ngô Diệc Phàm mới giật mình nhìn Nghệ Hưng gần như người chết nằm trên sàn nhà. Hắn mới biết mình vừa làm chuyện gì hắn hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng kéo cơ thể đầy máu và vết thương của cậu ôm vào lòng.
"Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên..." Hắn ôm chặt lấy Nghệ Hưng miệng không ngừng hét lên, Ngô Thế Huân bị hắn hét lớn tiếng nó liền giật mình dời mắt khỏi người Nghệ Hưng. Lập tức gọi xe cấp cứu đến....
"Mình vừa làm chuyện gì vậy? Trương Nghệ Hưng tôi không cho phép cậu chết, cậu không được chết không được chết có biết không..." Rõ ràng rất ghét Nghệ Hưng nhưng không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến cậu sẽ chết, trong lòng Ngô Diệc Phàm vô cùng đau đớn sợ hãi.
.
.
.
.
Sau khi đưa Nghệ Hưng vào bệnh viện, bác sĩ nói chân và xương sườn của cậu bị gãy tuy không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng phải ở bệnh viện để theo dõi...
Ngô Diệc ko hề nghe theo hắn ôm lấy Nghệ Hưng đang còn hôn mê trở về biệt thự, bác sĩ có muốn ngăn cản cũng không dám bởi vì họ không dám chọc giận đại thiếu gia nhà họ Ngô...
Cũng đã hơn 3 ngày Nghệ Hưng vẫn hôn mê chưa tỉnh, Ngô Diệc Phàm mặc kệ Nghệ Hưng đang hôn mê. Mỗi đêm hắn đều điên cuồng làʍ t̠ìиɦ với cậu. Miệng không ngừng bảo cậu hãy gọi tên hắn...
Ngô Thế Huân gần đây thường xuyên mơ thấy Nghệ Hưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới thân nó, miệng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ ko ngừng gọi tên nó...Mỗi khi tỉnh lại dưới thân nó một mảnh ướt đẫm.
"Sao mình lại có giấc mơ này chứ, mình điên rồi sao? Đó là chú ruột của mình tại sao mình lại có những suy nghĩ cầm thú này.
Ngô Thế Huân mày nhất định là điên rồi? Nhưng anh hai có thể làm vậy với chú ấy sao mình lại không được." Ngô Thế Huân vò đầu bực bội suy nghĩ, nó đối với thân thể của Nghệ Hưng càng ngày càng ham muốn. Nó muốn nếm thử thân thể của cậu dù chỉ một lần...