Chương 38

Lộc Hàm biết với thế lực của Ngô Diệc Phàm sớm muộn gì hắn cũng tìm được nơi gã giấu Nghệ Hưng, khó khăn lắm Nghệ Hưng mới tới tay gã, gã làm sao có thể để Ngô Diệc Phàm hay bất kỳ kẻ nào cướp đi cậu. Gã đã vì cậu mà bỏ đi gia nghiệp khổng lồ của Lộc gia, hiện tại còn gì mà gã không dám làm.

"Thiếu gia, hiện tại ngoài Ngô Diệc Phàm đang cực lực tìm kiếm cậu ra, Ông chủ cũng đang tìm tung tích của cậu." Hạ Bằng thuộc hạ thân tín của Lộc Hàm nhìn gã đang ngồi trên sofa uống rượu, đứng thẳng người nói lại những gì hắn điều tra được.

Lộc Hàm nghe hắn nói xong ly rượu trên tay gã bị gã ném mạnh xuống sàn nhà vỡ toang, mãnh vỡ và rượu đỏ nắm tung tóe trên sàn nhà trắng nhìn rất bắt mắt.

"Tôi là con trai của ông ta hay Ngô Diệc Phàm mới là con trai của ông ta, ông ta muốn giúp Ngô Diệc Phàm cướp Nghệ Hưng của tôi, chuyện này là không thể nào? Bắt kỳ ai cũng không thể cướp em ấy khỏi tay tôi." Lộc Hàm hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, gã không ngờ ngay cả ba ruột của gã cũng giúp Ngô Diệc Phàm mà không giúp gã.

"Thiếu gia, ông chủ làm vậy chỉ muốn tốt cho cậu! Hay là cậu từ bỏ...

"Bốp"

Hạ Bằng chưa nói xong Lộc Hàm đã xong tới đấm vào mặt hắn một đấm, cú đấm này gã dùng hết sức khiến Hạ Bằng dù thân thủ tốt cũng không chịu được phải ngã xuống sàn.

"CÂM MIỆNG, lần sau nếu để tao nghe mày dám có ý định bảo tao từ bỏ em ấy, tao nhất định sẽ không tha cho mày. Còn không mau cút đi." Nếu không phải người này một lòng trung thành với gã còn rất được việc, gã đã một súng bắn chết hắn rồi.

Hả Bằng nói vâng một tiếng, hắn lảo đảo đứng lên nhìn Lộc Hàm một cái rồi xoay người rời đi.

Hạ Bằng đi rồi Lộc Hàm liền lên lầu vào căn phòng của Nghệ Hưng, gã bước vào phòng nhìn thiếu niên xinh đẹp vẫn còn đang ngủ, gương mặt tức giận vì Hạ Bằng phút chốc đã tan biến thay vào đó là vẻ dịu dàng thâm tình.

Lộc Hàm nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, gã vươn tay vuốt ve gương thiếu niên đang say ngủ, có lẽ gặp ác mộng nên hai hàng lông mày xinh đẹp của cậu nhíu chặt lại.

"Tiểu Hưng ngoan, tôi đã vì em mà trở mặt với gia đình kết thù với Ngô Diệc Phàm, tôi đã không còn gì nữa chỉ còn có mỗi một mình em. Em không thể nào rời bỏ tôi được tôi cũng tuyệt đối không cho kẻ nào cướp đi em! Nếu tuyệt đường cùng lắm chúng ta sẽ chết cùng nhau..." Lộc Hàm cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Nghệ Hưng, gã nằm xuống bên cạnh cậu ôm chặt cậu vào lòng, mặc kệ cậu có nghe thấy những gì gã nói hay không gã vẫn kề sát vào tai cậu nỉ non.

Lộc Hàm đã lệnh cho Hạ Bằng tìm mọi cách để tối hôm nay gã và Nghệ Hưng sẽ rời khỏi Trung Quốc sang Pháp bắt đầu một cuộc sống mới.

Nghệ Hưng tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu hơi cựa mình liền phát hiện eo mình bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy. Nghệ Hưng liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai đang ngủ của Lộc Hàm kề sát vào mặt cậu.

Nghệ Hưng cắn chặt môi dưới để đè nén cảm giác muốn nôn, không phải vì nhìn thấy Lộc Hàm cậu muốn nôn mà là do bệnh của cậu đã ngày một nặng hơn. Máu mũi cũng thường xuyên chảy ra, chỉ là cậu đã nhanh chóng lâu đi nên mới không bị nhìn thấy. Cậu rất mệt toàn thân đều đau nhất cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Cậu xoay người đưa lưng về phía Lộc Hàm, một tay che lại miệng của chính mình tay còn lại kéo chăn lên lau máu chảy ra trên mũi, nước mắt cũng không kìm chế được mà rơi xuống.

"Tôi muốn được sống..." Nghệ Hưng cắn chặt răng thì thầm trong nước mắt, cậu cô quạnh, cậu đau khổ, cậu tuyệt vọng có ai quan tâm đến cậu không?

.

Ngô Diệc Phàm vẫn còn chưa tìm được tung tích của Nghệ Hưng, nhưng Ngô Thế Huân lại biết Nghệ Hưng ở đâu, nó biết nhưng nó sẽ không cho Ngô Diệc Phàm biết. Nó sẽ tự tay cứu Nghệ Hưng ra.

Trước đây hợp tác với Lộc Hàm Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm là một con hồ ly xảo quyệt, nên nó đã luôn cho người theo dõi Lộc Hàm, không ngờ Lộc Hàm lại cướp được Nghệ Hưng trong tay Ngô Diệc Phàm mà không nói với nó. Những ngày gần đây tránh cho Ngô Diệc Phàm không nghi ngờ nó nên nó nhịn! Đến hôm nay nó mới có cơ hội đến căn biệt thự bí mật kia tìm Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân không đến một mình mà dẫn theo hơn 10 gã vệ sĩ đi theo, mặc dù Lộc Hàm đã không còn gì nữa nhưng đề phòng vẫn còn hơn. Trước khi đến đây Ngô Thế Huân đã gọi điện thoại cho Lộc An ba của Lộc Hàm.

Nó không thể làm gì được Lộc Hàm nhưng ba của gã sẽ có cách trị gã, lần này Lộc Hàm chắc chắn sẽ bị Lộc An bắt lại giam lỏng. Cũng có thể tống đầu gã ra nước ngoài, để coi gã còn dám giấu đi Nghệ Hưng được nữa không, đừng nói là giấu ngay cả gặp mặt cũng rất khó.

Biệt thự Lộc Hàm ngoài Hạ Bằng ra không còn người thuộc nào hết, khi Ngô Thế Huân đến nơi nó nhìn thấy Lộc Hàm đang ôm lấy Nghệ Hưng vội vàng chạy ra ngoài, trên người Nghệ Hưng vẫn còn mặc áo ngủ có điều áo ngủ máu trắng dính một mảng máu đỏ tươi trước ngực trong rất chói mắt.

Ngô Thế Huân không chần chừ lập tức mở cửa xe nó lao về phía Lộc Hàm đang vội vã đi tới, vung một đấm vào mặt Lộc Hàm, Lộc Hàm bị đánh bất ngờ gã vẫn ôm chặt Nghệ Hưng trong l*иg ngực. Cố đứng vững để không bị ngã mặc dù rất đau nhưng gã vẫn nhịn. Gã vừa tức giận vừa kinh ngạc liếc nhìn kẻ không mời mà đến này.

"Đồ khốn, mày đã làm gì em ấy?" Ngô Thế Huân giận dữ rống lên, nó muốn tiếp tục đánh Lộc Hàm, Hạ Bằng bên cạnh liền ra tay ngăn lại. Ngô Thế Huân tuy dáng người cao lớn nhưng làm sao đánh lại người xuất thân từ lính đánh thuê như Hạ Bằng.

"Tao không muốn nhiều lời với mày, đưa Tiểu Hưng vào bệnh viện trước rồi nói sau!" Lộc Hàm lạnh lùng lên tiếng, gã không thèm nhìn Ngô Thế Huân đã lướt qua nó.

Ngô Thế Huân nhìn gương mặt gầy yếu trắng bệch của Nghệ Hưng, nó đành im lặng không nói gì tức giận theo sau Lộc Hàm lên xe, không phải nó sợ Lộc Hàm mà nó sợ nếu còn cùng gã đứng đây tranh chấp Nghệ Hưng sẽ có chuyện. Nhìn cậu hiện tại rất yếu hơi thở lại mỏng manh.

Ngô Thế Huân lên xe, Lộc Hàm cũng không quan tâm đến, gã một mực ôm chặt lấy Nghệ Hưng không buông, như là sợ chỉ cần buông lỏng ra cậu sẽ biến mất mãi mãi khỏi tầm mắt gã.

Khi nãy lúc gã thức dậy nhìn thấy mũi Nghệ Hưng chảy máu không ngừng cậu còn ho ra rất nhiều máu, cảnh tượng đó làm tim Lộc Hàm như chết lặng gã chưa bao giờ hoảng sợ như vậy? Nếu Nghệ Hưng có chuyện gì gã phải làm sao?

Lộc Hàm lộ liễu đưa đưa Nghệ Hưng

đến bệnh viện, chuyện này đương nhiên Ngô Diệc Phàm không thể không biết, Nghệ Hưng được đưa vào phòng cấp cứu Ngô Diệc Phàm cũng cùng lúc đó có mặt tại bệnh viện

Khi hắn đến hắn nhìn thấy Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đang đứng đối diện với nhau, họ đang nói gì đó trong rất giận dữ chỉ thiếu điều là nhào vào đánh nhau.

Kẻ đã cướp đi Nghệ Hưng của hắn đang đứng trước mặt, Ngô Diệc Phàm liền xong tới đấm vào mặt Lộc Hàm một đấm, cú đấm này so với cú đấm khi nãy Ngô Thế Huân đánh mạnh hơn rất nhiều. Lộc Hàm đứng không vững vì vậy mà ngã xuống sàn khóe miệng tràn ra máu tươi.

"Dám cướp đi Nghệ Hưng của tao, tao gϊếŧ chết mày..." Vừa dứt lời Ngô Diệc Phàm liền vung tay đánh đấm Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng không thua kém gì ra tay đánh lại. Chỉ là gã đã bị thương trước nên đánh không lại Ngô Diệc Phàm. Ngô Thế Huân đứng bên cạnh không can ngăn nó chỉ nghênh mặt mà nhìn...

Cho đến khi y tá gọi bảo vệ đến mới kéo được Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm ra, trên mặt Ngô Diệc Phàm có vài vết thương còn Lộc Hàm có vẻ nặng hơn một chút.

Đánh nhau có lẽ bình tĩnh hơn, họ chỉ liếc đối phương một cái rồi tựa vào tường chờ đợi Nghệ Hưng trong phòng cấp cứu.

Đèn cấp cứu tắt bác sĩ và y tá đẩy cửa bước ra, ba người nhìn thấy bác sĩ đều tiến đến trước mặt ông ta.

"Em ấy có làm sao không?" Người hỏi là Ngô Thế Huân.

Nhìn mặt ba người đàn ông trước mắt lạnh như băng ông ta nuốt nuốt nước bọt." Cậu ấy bị máu khó đông, còn chảy máu mũi và nôn ra máu thân thể rất yếu, tạm thời không có gì. Tôi đã xét nghiệm cho cậu ấy các vị đợi một chút sẽ có kết quả, cậu ấy mới vừa ngủ mong ba vị đừng làm phiền." Bác sĩ nói xong những lời này liền rời đi.

Ba người đứng bên ngoài không dám vào vì bọn họ sợ sẽ không kiềm chế được đánh nhau làm Nghệ Hưng tỉnh giấc.

Ngô Diệc Phàm quả thật không nhịn được nữa, hắn xoay người túm lấy cổ áo Lộc Hàm đang đứng bên cạnh.

"Những ngày này mày đã làm gì mà em ấy thành ra như vậy?"

"Làm gì? Mày còn dám mở miệng hỏi tao? Em ấy thành ra như vậy là một tay mày gây ra, Tiểu Hưng nói với tao rằng em ấy không muốn về với mày, em ấy muốn cùng tao sang Pháp bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu không phải em ấy ho ra máu có lẽ giờ này tao và em ấy đã ở Pháp, sức khỏe em ấy ngày một yếu đều là do ở cùng mày bị mày ngược đãi mà ra, giờ mày còn ở đây giả vờ thâm tình với em ấy để cho ai xem! Ngô Diệc Phàm mày nghe cho rõ đây, chính mày đã hủy hoại cuộc đời của Nghệ Hưng mày còn muốn em ấy yêu mày. Đừng ở đây mà ảo tưởng nữa Nghệ Hưng em ấy rất hận mày..." Lộc Hàm rất biết cách làm Ngô Diệc Phàm phát điên lên, gã không được sống tốt gã cũng sẽ không cho Ngô Diệc Phàm được sống tốt. Gã không có được Nghệ Hưng Ngô Diệc Phàm đừng mơ tưởng có được cậu.

"Mày nói dối, Nghệ Hưng yêu tao em ấy yêu tao em ấy sẽ không theo mày đi Pháp. Em ấy không hận tao rõ ràng là em ấy yêu tao...." Ngô Diệc Phàm run rẩy buông tay ra khỏi cổ áo Lộc Hàm, quả nhiên những lời này của Lộc Hàm đâm thẳng vào tim Ngô Diệc Phàm, hắn tự lẩm bẩm thôi miên bản thân rằng Nghệ Hưng yêu hắn cậu yêu hắn.

Nhìn Ngô Diệc Phàm ôm đầu ngồi tựa vào tường, Lộc Hàm cười khẩy nhưng trong lòng gã không vui vẻ gì vì gã biết Nghệ Hưng không hề yêu gã thậm chí còn hận gã. Dù biết nhưng đã lún quá sâu không thể nào buông tay được. Có chết cũng không buông...