Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Không Bằng Chết

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghệ Hưng nghĩ Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm là bạn nên gã sẽ đưa cậu đi tìm Ngô Diệc Phàm, vì vậy Nghệ Hưng ngoan ngoãn đi theo Lộc Hàm rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Bên ngoài tài xế của Lộc Hàm đã đậu xe trước cửa khu trung tâm thương mại, có lẽ Lộc Hàm đã gọi trước cho tài xế bảo hắn đợi gã ở đây, Lộc Hàm nắm tay Nghệ Hưng kéo cậu vào ghế sau xe gã cũng ngồi vào bên cạnh cậu.

Gã liếc mắt lệnh tên tài xế lái xe rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Từ lúc gặp Lộc Hàm đến giờ Nghệ Hưng chưa tùng mở miệng nói chuyện với gã, gã có hỏi gì cậu chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, Nghệ Hưng không nhìn Lộc Hàm cậu nhìn ra cửa xe xem cảnh vật xung quanh. Chỉ mong xe chạy nhanh sớm về đến biệt thự của Ngô Diệc Phàm.

Thái độ lạnh nhạt của Nghệ Hưng làm Lộc Hàm rất khó chịu, thêm việc Nghệ Hưng còn ỷ lại Ngô Diệc Phàm càng làm gã thêm tức giận, dụ được Nghệ Hưng lên xe Lộc Hàm không cần thiết phải giả vờ nữa gã đưa tay ra nắm lấy cằm Nghệ Hưng ép buộc cậu nhìn vào gã.

"Trước mặt Ngô Diệc Phàm thì ngoan ngoãn nghe lời ỷ lại vào hắn, còn trước mặt tôi thì lại lạnh nhạt không thèm nhìn tôi. Trương Nghệ Hưng, em thật là đê tiện bị Ngô Diệc Phàm đánh đập ngược đãi vậy mà em cũng thích được hắn, uổng công tôi ngày đêm lo lắng cho em, tìm đủ mọi cách để cứu em thoát khỏi Ngô Diệc Phàm." Lộc Hàm đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, gã nắm chặt lấy hai vai Nghệ Hưng hung ác chất vấn cậu, gã không cam lòng không cam lòng Nghệ Hưng thích Ngô Diệc Phàm mà không phải là gã. So ra gã hơn Ngô Diệc Phàm gấp trăm lần, tên điên kia có gì tốt mà Nghệ Hưng lại thích hắn.

Nghệ Hưng bị túm đau cậu nhíu mày hơi sợ hãi nhìn Lộc Hàm, biết rõ Lộc Hàm không phải là kẻ tốt lành gì cậu không nên đi theo gã, nếu lúc đó đứng tại chỗ chờ đợi Ngô Diệc Phàm có lẽ hắn đã tìm được cậu. Nghệ Hưng không biết cho dù cậu không đi theo Lộc Hàm gã cũng có cách ép buộc cậu phải theo.

"Có phải đánh em mắng em, em mới ngoan ngoãn nghe lời nếu như vậy sẽ như em mong muốn, tôi sẽ đánh em đến khi nào em quên Ngô Diệc Phàm rồi yêu tôi. Lúc đó tôi sẽ bắt đầu đối xử tốt với em!" Vừa dứt lời Lộc Hàm liền vung tay cho Nghệ Hưng một cái tát thật mạnh vào má trái, gã không muốn đánh cậu nhưng nghĩ đến Nghệ Hưng yêu thích Ngô Diệc Phàm gã không kìm chế được. Gã có tốt với cậu, cậu cũng không hiểu vậy thì gã còn tốt với cậu còn có ý nghĩa gì, chỉ cần giữ lại Nghệ Hưng ở bên cạnh gã suốt đời suốt kiếp không cho cậu rời khỏi gã là đủ rồi.

Cái tát của Lộc Hàm dùng lực rất lớn làm một bên má của Nghệ Hưng sưng lên, khóe môi bị rách rướm máu, đã lâu Nghệ Hưng chưa bị đánh cái tát này làm cậu đau đến bật khóc, hai tay ôm lấy mặt nước mắt không kìm chế được rơi xuống. Cậu vừa đau vừa sợ hãi.

Lộc Hàm thấy Nghệ Hưng khóc gã đau lòng ôm lấy cậu, Nghệ Hưng nức nở miệng thì thầm nói gì đó.

"Ngô...Diệc Phàm...

Mặt Lộc Hàm kề sát vào mặt Nghệ Hưng nên gã nghe rất rõ ràng Nghệ Hưng nói gì, từ đầu đến giờ cậu không hề nói chuyện không ngờ khi cậu mở miệng lại gọi tên Ngô Diệc Phàm, vẻ đau lòng khi nãy nháy mắt biến mất thay vào đó là vẻ mặt giận dữ hung ác, Lộc Hàm đẩy mạnh Nghệ Hưng ra làm đau đầu cậu đυ.ng vào cửa xe. Gã không quan tâm đến cậu có bị đau hay không ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh lên. Đợi đến biệt thự phía nam gã sẽ từ từ dạy dỗ cậu để cho cậu thật ngoan ngoãn, gã muốn miệng cậu chỉ gọi tên gã chứ không phải là Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm biết Ngô Diệc Phàm xem camera nhất định sẽ biết gã đưa Nghệ Hưng đi, vì vậy gã không về biệt thự chính của mình.

.

.

Sắc mặt Ngô Diệc Phàm âm trầm lạnh lẽo lái xe đến biệt thự của Lộc Hàm, Nghệ Hưng bị Lộc Hàm bắt lấy làm hắn vừa lo lắng vừa hoảng sợ, là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn Ngô Diệc Phàm biết rất rõ tính cách của Lộc Hàm. Nhìn bề ngoài Lộc Hàm ôn nhu nhã nhặn nhưng thật ra gã độc ác thủ đoạn hơn ai hết, gã không có được gã cũng sẽ phá hủy thứ đó để không ai chiếm được.

Ngô Diệc Phàm sợ Lộc Hàm sẽ làm hại Nghệ Hưng, hắn không thể để cậu rời khỏi hắn cậu sống là của hắn chết cũng phải thuộc về hắn.

Khi Ngô Diệc Phàm đến biệt thự của Lộc Hàm, Lộc Hàm không hề có mặt tại biệt thự.

Ngô Diệc Phàm nổi điên ra tay đánh người làm ra mở cửa cho hắn, hắn đánh đến người kia máu me đầy người gần như sắp chết hắn mới ngừng tay, những người làm khác sợ hãi trốn đi không dám ra ngoài can ngăn.

"Lộc Hàm, mày dám bắt đi Nghệ Hưng của tao, tao không gϊếŧ chết mày tao không phải Ngô Diệc Phàm!..." Trước khi Ngô Diệc Phàm bỏ đi người làm nhà họ Lộc nghe được câu này.

Người cả hắc bang và cục Cảnh sát đều vào cuộc giúp Ngô Diệc Phàm tìm kiếm Nghệ Hưng, Nghệ Hưng mất tích chưa được một ngày mà Ngô Diệc Phàm không khác gì kẻ điên. Chỉ cần chỗ nào hắn nghi ngờ giấu Nghệ Hưng hắn đều làm loạn lên, suýt chút nữa hắn đã gϊếŧ hết những kẻ ngăn cản hắn. Nếu Dương Dương không đến kịp ngăn cản không biết Ngô Diệc Phàm đã gϊếŧ bao nhiêu người.

"Cậu bình tĩnh một chút..." Dương Dương không biết nói gì y chỉ có thể nói vài chữ này, y biết Nghệ Hưng đối với Ngô Diệc Phàm rất quan trọng thậm chí còn quan trọng hơn mạng hắn.

Chuyện của hắn và Nghệ Hưng trước đây y không biết nhiều, nhưng y biết sở dĩ Nghệ Hưng ra nông nỗi này phần lớn hoàn toàn là lỗi của Ngô Diệc Phàm.

"Bình tĩnh, mày kêu tao làm sao mà bình tĩnh! Mày có biết thằng chó Lộc Hàm nó có thể làm Nghệ Hưng của tao tổn thương hay không? Tao sẽ gϊếŧ nó không ai có thể cướp Nghệ Hưng của tao đi." Ngô Diệc Phàm hung ác nhìn Dương Dương, hắn hận Lộc Hàm hắn muốn gϊếŧ chết Lộc Hàm nhưng hắn lại không làm được, hận chính bản thân mình không bảo vệ được Nghệ Hưng.

Phác Xán Liệt bên cạnh nhìn Ngô Diệc Phàm nổi điên gã chỉ cười lạnh, đây chính là quả báo của Ngô Diệc Phàm.

Cũng tốt, rời khỏi Ngô Diệc Phàm có lẽ Nghệ Hưng sẽ vui vẻ hơn, chỉ là Phác Xán Liệt gã không cam tâm cứ như vậy để Nghệ Hưng rơi vào tay kẻ khác, nếu có cơ hội gã muốn một mình chiếm lấy Nghệ Hưng. Chỉ là không thể bởi vì thế lực của gã so với Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm đều kém xa, chỉ có thể cắn răng nhìn người mình yêu bị kẻ khác chiếm lấy ngược đãi.

.

.

"Chát" Một cái tát vào mặt Nghệ Hưng, Nghệ Hưng nằm trên giường cả người trần trụi bị Lộc Hàm một tay nắm lấy tóc. Tay còn lại vùng lên đánh vào mặt cậu.

"Gọi tên tôi, chỉ cần em gọi tên tôi tôi sẽ không đánh em!" Lộc Hàm chỉ muốn Nghệ Hưng gọi tên gã tại sao cậu lại cứng đầu không chịu gọi, là cậu ép gã ra tay đánh cậu.

"Em yêu Ngô Diệc Phàm nhiều đến như vậy sao? Ngay cả gọi tên tôi cũng không muốn em chỉ muốn gọi tên hắn? Em nghĩ em không gọi tôi không có cách trị em sao? Hôm nay tôi sẽ cho em biết tay vì tội không nghe lời." Dứt lời Lộc Hàm liền móc ra dươиɠ ѵậŧ thô to cương cứng nổi đầy gân xanh, gã thô bạo đâm vào tiểu huyệt không hề chuẩn bị trước của Nghệ Hưng.

Nghệ Hưng đau đớn co quắp người lại, loại đau đớn này đã lâu không trãi qua làm Nghệ Hưng chịu không nổi nức nở khóc...

Lộc Hàm luôn cho rằng Nghệ Hưng yêu Ngô Diệc Phàm, nhưng gã không biết Nghệ Hưng không hề yêu Ngô Diệc Phàm. Thậm chí cậu còn hận Ngô Diệc Phàm hận đến muốn gϊếŧ chết hắn, ngoài Ngô Diệc Phàm người thứ hai mà cậu hận chính là Lộc Hàm.
« Chương TrướcChương Tiếp »